Dạ Khuynh Trú vẫn chưa được nhà họ Diệp giới thiệu chính thức ra bên ngoài. Theo lời của vợ chồng nhà họ Diệp, những người đến thăm hỏi tình hình thì anh có thể gặp hoặc không gặp.
Hôm nay anh cũng biết là có khách đến, vừa rồi cũng không nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài nên mới quyết định ra ngoài, không ngờ lại đúng lúc chạm mặt.
Sau khi chào hỏi, cả hai rơi vào im lặng. Một lúc lâu sau, Trịnh Miễn mới nhớ ra tự giới thiệu, “Cậu là con ruột của dì Diệp phải không? Tôi là Trịnh Miễn, mẹ tôi và dì Diệp rất thân. Hồi nhỏ tôi thường xuyên đến nhà họ Diệp ngủ qua đêm, đến cả căn biệt thự cũ này tôi cũng đã đến vài lần…”
Trịnh Miễn nói liền một hơi, từng lời từng chữ đều kéo mối quan hệ, khiến Dạ Khuynh Trú có chút mất kiên nhẫn.
Hồ bơi nhà họ Diệp mỗi tháng thay nước một lần, vừa rồi anh nghe người giúp việc nói hồ bơi đã rút hết nước, giờ chỉ muốn nhanh chóng qua tìm đồng xu may mắn đã mất mấy ngày trước.
"Biết rồi." Giọng nói của Dạ Khuynh Trú vốn trong trẻo lạnh lùng, khi mất kiên nhẫn lại càng tỏ ra lạnh nhạt, xa cách.
Trịnh Miễn nghẹn lời, nhưng nhìn gương mặt thần tiên của Dạ Khuynh Trú không vướng bụi trần, cậu ta vẫn yếu ớt nói ra lời trong lòng, “… Vậy, vậy sau này chúng ta làm bạn nhé? Có thể trao đổi thông tin liên lạc không?”
Cậu ta cũng không thấy việc mình mặt nóng dán vào mông lạnh có gì xấu hổ, dù sao trước đây cậu ta cũng không ít lần bị Diệp Vĩnh Hoan lạnh nhạt, nhưng Diệp Vĩnh Hoan dễ dỗ hơn, dù một giây trước không để ý tới cậu ta, hay hống hách ra lệnh, chỉ cần Trịnh Miễn lấy ra thứ Diệp Vĩnh Hoan quan tâm, cậu nhóc lập tức cười ngọt ngào với cậu ta.
Dạ Khuynh Trú tuy cảm thấy Trịnh Miễn có chút ngốc nghếch, nhưng kết bạn cũng không có hại gì, nên lấy điện thoại ra trao đổi WeChat và QQ với Trịnh Miễn.
Trịnh Miễn nhìn số WeChat của mỹ nam trong điện thoại, đang vui mừng thì đột nhiên xuất hiện cuộc gọi thoại, làm cậu ta hoảng sợ nhấn nhầm màn hình điện thoại, nhận cuộc gọi.
“Anh Trịnh! Anh đi xem thiếu gia thật thiếu gia giả chưa? Thiếu gia thật có bị Diệp Vĩnh Hoan ức hiếp đến tàn tạ không? Diệp Vĩnh Hoan nóng nảy, từ nhỏ đã bạo lực, thiếu gia thật chắc sống không dễ dàng…"
Trịnh Miễn sợ đến toát mồ hôi lạnh, lúng túng cắt đứt cuộc gọi, ánh mắt chột dạ nhìn Dạ Khuynh Trú.
Dạ Khuynh Trú không biểu cảm nói, “Tôi đi đây.”
Xảy ra sự cố này, Trịnh Miễn không thể để đương sự rời đi mà không giải thích, cậu ta liền bám theo, lúng túng giải thích.
Dạ Khuynh Trú không nghe cậu ta nói gì, trong lòng chỉ nghĩ đến Diệp Vĩnh Hoan.
Một thiếu gia kiêu ngạo, đổi thân phận, người ngoài lại nghĩ rằng mình sẽ bị bắt nạt?
Suy nghĩ như vậy chỉ cho thấy Diệp Vĩnh Hoan tâm cơ quá cạn, hình tượng như vậy khiến người bên ngoài không thèm quan tâm.
Nói đơn giản, chỉ là một kẻ ngốc không có mưu mô.
Không chỉ bị người ta nắm rõ tính cách, đến cả hành động của nhà họ Diệp sau khi xảy ra chuyện cũng đoán được.
"Diệp thiếu gia, chúng ta thật sự không dò xét tình hình nhà cậu, chỉ là đoán mò thôi, chú Diệp họ tốt bụng, cậu không biết, chân của Diệp Vĩnh Hoan thực ra là bị dì Diệp đè gãy, tôi…" Trịnh Miễn dù sao vẫn là thiếu niên, gặp chuyện xấu hổ, lời giải thích lại càng rời rạc.
"Cậu nói to quá rồi." Dạ Khuynh Trú tuy không nghe rõ, nhưng giọng của Trịnh Miễn quá lớn, đi qua vườn hoa, anh vẫn nhắc nhở.
"Hả?" Trịnh Miễn không hiểu.
"Phòng của Diệp Vĩnh Hoan ở trên lầu." Dạ Khuynh Trú phải giải thích chi tiết hơn.
Trịnh Miễn kinh hoảng im lặng, trong lòng lại nghĩ: Diệp thiếu gia thật là người lạnh lùng nhưng tốt bụng.
Ngay giây sau, một cục bùn ném vào đầu Trịnh Miễn.
“Ái da!”
Trịnh Miễn ôm đầu ngẩng lên, thấy Diệp Vĩnh Hoan chân đi lại không tiện, nằm bò trên lan can ban công, dùng lỗ mũi nhìn cậu ta.
"Diệp Vĩnh Hoan! Có phải cậu ném bùn vào tôi không?" Trịnh Miễn lau mặt, càng lau càng bẩn, trong lòng vô cùng giận dữ… Đáng chết Diệp Vĩnh Hoan, làm cậu ta mất mặt trước Dạ Khuynh Trú.
"Là tôi ném, thì sao?" Diệp Vĩnh Hoan không chút sợ hãi.
"Cậu có giáo dục không hả? Mau xuống xin lỗi tôi!" Trịnh Miễn vội vã muốn lấy lại chút thể diện trước Dạ Khuynh Trú, giọng điệu chưa từng cứng rắn như vậy, nghĩ rằng có thể đè bẹp Diệp Vĩnh Hoan, kẻ vô dụng này.
Diệp Vĩnh Hoan cười lạnh, “Tôi xin lỗi? Mẹ nói cậu sẽ đến thăm tôi, tôi đã đợi cậu trong phòng, cậu để tôi đợi không nói, lại còn bàn tán sau lưng về chân tôi? Chân tôi gãy, trong mắt cậu chỉ là chuyện có thể dùng để làm vui người khác sao?”
Trịnh Miễn bị Diệp Vĩnh Hoan nói cho choáng váng, đầu óc hỗn loạn.
Mặt cậu ta đỏ bừng, đầu tiên nghĩ: Hôm nay chắc là ngày xui xẻo, sao cứ nói xấu sau lưng người khác lại bị chính người đó nghe thấy.
Sau đó lại nghĩ: Ồ đúng, cậu ta thật sự quên mất Diệp Vĩnh Hoan đang đợi mình trong phòng.
Cuối cùng: Mình thật không ra gì, sao có thể đối xử với A Hoan như vậy…
"Xin, xin lỗi, lần sau tôi sẽ đền bù." Trịnh Miễn lúc này cũng không nghĩ được gì khác, xấu hổ và hối hận quay đầu bỏ chạy.
Diệp Vĩnh Hoan thấy Trịnh Miễn chạy đi, miệng nở nụ cười đắc ý… Quả nhiên vẫn là trẻ con, dễ dàng gợi lên cảm giác tội lỗi của cậu ta.
Diệp Vĩnh Hoan cười một lát, rồi nghiêng đầu, mới phát hiện Dạ Khuynh Trú vẫn đứng ở đó.
Nam chính lạnh lùng xuất trần đứng trong vườn hoa, trên con đường trải sỏi, ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt không chút thiện ý.
Nam chính chắc chắn rất ghét cậu?
Diệp Vĩnh Hoan nghĩ, cậu ta ghét mình, vậy mình cũng phải ghét cậu ta, như vậy mới không thiệt thòi!
Diệp Vĩnh Hoan lại nhô người ra, để Dạ Khuynh Trú có thể nhìn thấy vẻ mặt ghét bỏ của cậu, “Cậu còn nhìn gì nữa? Nhìn nữa cũng chỉ có ăn bùn thôi!"
Thiếu niên dưới lầu vẫn nhìn Diệp Vĩnh Hoan trên ban công, cảm thấy cậu ta giống một con mèo.
Kiêu ngạo cao quý, không quan tâm người khác nghèo hay giàu, là thân phận gì, đều khinh thường.
Thật là một sinh vật kỳ diệu…
Diệp Vĩnh Hoan không quan tâm anh nhìn gì, lập tức nắm lấy con rùa trong hồ cảnh bên cạnh, ném xuống Dạ Khuynh Trú.
Con rùa nhỏ chỉ là một con kim tiền quy bình thường, chưa bằng một bàn tay người, thị lực của Dạ Khuynh Trú rất tốt, thấy Diệp Vĩnh Hoan ném rùa về phía mình, cũng không tránh, đưa tay chụp lấy con rùa.
Biểu cảm của Dạ Khuynh Trú có chút kỳ lạ - cậu cảm thấy Diệp Vĩnh Hoan không chỉ trẻ con, mà đầu óc chắc chắn có vấn đề, người bình thường ai lại dùng rùa làm vũ khí tấn công chứ?
Chú rùa nhỏ tự lật mình, bốn chân không yên tâm đạp đạp, trông rất buồn cười.
Diệp Vĩnh Hoan nhìn thấy Dạ Khuynh Trú dùng tay bắt con rùa, khuôn mặt thoáng ngạc nhiên, sau đó lại thấy vui vẻ — trong nguyên tác có nói, Dạ Khuynh Trú có chút chứng sạch sẽ, rất ghét những sinh vật ẩm ướt, trơn trượt.
Anh nhất định rất ghê tởm rồi, nét mặt mới kỳ quái như vậy.
Diệp Vĩnh Hoan chống đỡ thân mình, muốn nhìn rõ nét mặt của anh, không ngờ tay vịn ban công lại đầy nước và bùn, trọng tâm không vững, Diệp Vĩnh Hoan ngã nhào xuống.
“A a —”
Một tiếng 'bịch' kèm theo tiếng rên vang lên.
Diệp Vĩnh Hoan cảm thấy có điều gì không ổn dưới thân, lo sợ mở mắt ra, điều lo lắng nhất của cậu đã xảy ra, cậu thực sự đè lên người nam chính!
Với tính cách nhỏ mọn của nam chính, liệu anh có nghĩ mình muốn cùng anh ta chết chùm không?
Không đâu, không đâu, dù sao cậu cũng không có ý chí sinh tồn mạnh mẽ, nhưng người khác cũng không biết mà, ai lại đoán ngay từ đầu là đối phương muốn cùng mình chết chùm chứ, điều đó không hợp logic chút nào.
Nhưng khi Diệp Vĩnh Hoan vừa định phủ nhận suy nghĩ trước đó, thì Dạ Khuynh Trú, người bị cậu đè chết cứng, liền lên tiếng.
"Diệp Vĩnh Hoan, dùng rùa không đập trúng tôi, lại dùng chính mình để đập?" Giọng Dạ Khuynh Trú hơi khàn, giọng điệu cũng không ổn định, dường như đang chịu đau đớn.
Tầng hai tuy không quá cao, nhưng nếu ngã xuống và đè trúng người khác, cả hai chắc chắn đều sẽ bị thương, người phía dưới có thể bị thương nặng hơn.
Diệp Vĩnh Hoan cũng không dễ chịu gì, lúc này cậu cảm thấy mình không thể cử động được, có thể tưởng tượng, Dạ Khuynh Trú bị cậu đè trúng, chắc chắn càng không dễ chịu.
Ban đầu cậu còn cảm thấy rất áy náy với Dạ Khuynh Trú, nhưng nghe anh nói như vậy, cảm giác như đang kiếm chuyện, người đàn ông Trung Quốc một đời mạnh mẽ làm sao có thể chịu được điều này!
Diệp Vĩnh Hoan lập tức dùng cánh tay không linh hoạt, đánh mạnh vào cánh tay của Dạ Khuynh Trú, cảnh tượng đó như một con chim cánh cụt đang đánh người.
“Đập cậu đấy thì sao! Hôm nay cậu không chết thì tôi chết!”
Thật lòng mà nói, Dạ Khuynh Trú không cảm thấy đau đớn, lực của Diệp Vĩnh Hoan giống như phủi bụi trên người anh.
Nhưng anh vẫn khó khăn nâng tay, nắm chặt cánh tay của Diệp Vĩnh Hoan, “Dừng tay, cẩn thận không gãy tay nữa.”
... Nam chính đúng là hiểu nghệ thuật ngôn ngữ, rõ ràng là lời quan tâm, nhưng nói ra lại giống như lời nguyền.
Diệp Vĩnh Hoan ngay lập tức bị bối rối.
Hơn 60% diện tích cơ thể cậu đều dán lên người Dạ Khuynh Trú, không khiến cậu phát bệnh, nhưng chỉ cần bị nắm cổ tay, nhịp tim cậu bắt đầu mất kiểm soát.
Rối loạn xa lánh*.
*疏离症
Một loại bệnh tâm lý khó nói rõ, bình thường chỉ là từ chối tiếp xúc quá gần với người khác.
Khi thực sự phát bệnh, là phản ứng mạnh mẽ khi tiếp xúc với những người có đặc điểm nhất định.
Nói cách khác, khi không có nguyên nhân gây bệnh, Diệp Vĩnh Hoan dù khó chịu, phản kháng, nhưng đó chỉ là vấn đề tâm lý, cậu cố gắng kiềm chế cũng có thể chịu đựng được.
Vì vậy, trước đây Diệp phu nhân ôm cậu, Dạ Khuynh Trú bôi thuốc cho cậu, cậu đều có thể chịu đựng.
Nguyên nhân gây bệnh của Diệp Vĩnh Hoan là khi tiếp xúc mặt đối mặt với những nam sinh cùng độ tuổi, có thân hình cao lớn và ngoại hình xuất sắc…
Bàn tay của Dạ Khuynh Trú dễ dàng nắm trọn cổ tay của Diệp Vĩnh Hoan, lòng bàn tay nóng bỏng, chỉ cảm thấy cổ tay cậu như được bao bọc bởi da thịt mềm mại.
Trong đầu anh chỉ xuất hiện ý nghĩ này, chưa kịp nghĩ thêm, đã thấy Diệp Vĩnh Hoan có phản ứng bất thường, cậu thở gấp, ánh mắt không thể tập trung, đầu cúi xuống, rơi vào trạng thái bán hôn mê.
Nhìn không giống giả bệnh, chẳng lẽ bị thương ở đâu?
Dạ Khuynh Trú gọi mấy tiếng, nhưng bây giờ là giờ nghỉ trưa, khu chính không có người giúp việc.
"Diệp Vĩnh Hoan? Diệp Vĩnh Hoan?" Làm sao có thể có người ngốc như vậy?
Dạ Khuynh Trú lo lắng sẽ lỡ thời gian cứu chữa, chỉ có thể gắng gượng ngồi dậy, bế Diệp Vĩnh Hoan lên.
Đã lỡ đỡ cậu, cứu người thì cứu đến cùng vậy.