Nhìn đám trai xinh gái đẹp đang nô đùa trên màn hình, Lý Sơn không khỏi im lặng.
Thật ra, khi tìm kiếm tên Tần Vưu, phát hiện cô chỉ có mỗi một bộ phim thần tượng thanh xuân thì nỗi lo lắng trong lòng anh ấy đã bắt đầu lan rộng một cách mất kiểm soát.
Sau khi xem xong những phân đoạn phim có cô được fan cô cắt ghép thì Lý Sơn lại càng rơi vào sự im lặng kéo dài.
Cô gái này... diễn tệ thật sự.
Ngay cả khi đóng mấy bộ phim thần tượng không cần nhiều kỹ năng diễn xuất thì cô vẫn lộ ra chút gượng gạo, thiếu tự nhiên, tuy nhân vật đáng yêu đã che lấp đi sự thiếu tự nhiên này nhưng với một người đã có nhiều năm kinh nghiệm trong nghề như Lý Sơn thì sao có thể dễ bị qua mặt như khán giả thông thường.
Ngoài bộ phim này ra, cô còn tham gia một chương trình tạp kỹ nổi tiếng cùng đoàn làm phim, trong tập đó có một phân đoạn nhỏ chơi trò chơi nhập vai, diễn xuất của cô cũng tệ không tả nổi...
Lý Sơn bất chợt cảm thấy bồn chồn khó chịu.
Ban đầu anh ấy cứ tưởng nhân vật Lăng Ngự chỉ là vai làm cảnh, đứng cho đẹp đội hình nên đương nhiên anh ấy không quan tâm đến việc đạo diễn chọn một người đẹp.
Nhưng vai này đâu phải chỉ để ngắm đâu!
Không những không phải vai làm cảnh mà thậm chí còn hoàn toàn trái ngược với nó, vậy thì liệu một cô gái như này, có thể diễn tròn vai Lăng Ngự sao?
Chuyện đã đến nước này rồi, chỉ còn biết trông cậy vào đạo diễn có đôi tay phù phép, có thể biến gỗ mục thành đồ hữu dụng.
Lý Sơn thầm cầu nguyện.
Những cảnh quay trong tập đầu của "Thành Phố Không Ngủ" lại kéo dài thêm hai ngày, cuối cùng cũng hoàn thành.
Lý Sơn cũng kết thúc chuỗi ngày chờ đợi mỏi mòn của mình, đến hiện trường chuẩn bị làm việc. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Trùng hợp thay, anh ấy đang lo lắng về cảnh diễn chung của mình và Lăng Ngự thì cảnh quay đầu tiên của ngày đầu tiên lại quay đúng cảnh này.
Trước đó, khi quay những cảnh sinh hoạt thường ngày của Phương Tử Ngọc ở ngân hàng đầu tư, đạo diễn Vương đã thuê cả một tầng với toàn bộ là cửa kính sát đất, mặc dù các phân cảnh của Phương Tử Ngọc đã tạm thời hết nhưng văn phòng của các ông chủ, các công ty khác vẫn tiếp tục sử dụng tầng này, trong đó có một phòng được thay đổi sơ qua, trở thành văn phòng của anh ấy, đối tác điều hành của Minh Nhật Tư Bản.
Các nhân viên xung quanh vẫn đang gấp rút sửa sang lại đồ trang trí, còn Lý Sơn thì ngồi xuống chiếc ghế màu đen, bắt đầu tập trung tinh thần, hóa thân thành nhân vật.
Không lâu sau, Tần Vưu cũng xuất hiện trong căn phòng này.
Đây không phải là lần đầu tiên Lý Sơn gặp Tần Vưu, thế nhưng vẫn không khỏi trầm trồ trước vẻ đẹp của cô.
Lớp trang điểm hôm nay của Tần Vưu mang một sắc thái lạnh lẽo hơn so với thường ngày, từ cách phối màu đến kết cấu lớp trang điểm đều giảm bớt đi vẻ diễm lệ thường có, thay vào đó là chút thâm trầm và sắc sảo đầy bí ẩn.
Bộ trang phục hôm nay của cô cũng khá độc đáo, là một chiếc áo khoác gió với lớp trong đỏ rực và lớp ngoài đen tuyền, nhìn bên ngoài thì có vẻ trang nghiêm, lạnh lùng, thế nhưng vẫn có thể thấy được mép áo đỏ rực nổi bật ẩn hiện.
Bộ trang phục này được thiết kế rất phù hợp với biểu hiện của Lăng Ngự trong cảnh này.
Lý Sơn nhìn góc nghiêng khuôn mặt của Tần Vưu mà thầm thán phục, phải công nhận là về mặt ngoại hình, cô quả thật giống như nhân vật Lăng Ngự bước ra từ kịch bản, chỉ mong diễn xuất của cô đừng quá tệ, vả lại đạo diễn Vương vốn là người tỉ mỉ trong mọi việc, giờ chỉ hy vọng ông ấy đã dặn dò những điểm quan trọng của cảnh diễn này cho Tần Vưu rồi.
Lý Sơn thầm thở dài, chuẩn bị tinh thần cho việc phải quay đi quay lại cảnh này đến mấy chục lần.
Sau khi người phụ trách phục trang bên cạnh Tần Vưu ra hiệu "ổn cả rồi" với cô thì cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện Lý Sơn, giữa hai người chỉ cách nhau một chiếc bàn làm việc màu kim loại, dưới ống kính, mặt bàn lạnh lẽo như hòa vào sắc xám ảm đạm của bầu trời.
"Action!"
Theo tiếng hô lớn của đạo diễn, hiện trường lập tức trở nên yên tĩnh, cảnh đầu tiên của tập hai "Thành Phố Không Ngủ", chính thức bắt đầu quay. ( truyện trên app t.y.t )
Lý Sơn đã nhập vai từ trước khi tiếng hô lớn đó vang lên, anh ấy cúi đầu nhìn tờ giấy A4 trắng tinh, giả vờ như đó là hồ sơ xin việc mà Lăng Ngự đưa cho anh ấy.
Vì cúi đầu xuống nên anh ấy đã không chứng kiến được cảnh Tần Vưu nhập vai chỉ trong giây lát.
Ngay khi đạo diễn Vương vừa dứt lời thì trong nháy mắt, Tần Vưu như biến thành một người khác.
Trên phim trường, Tần Vưu thường rất kín tiếng, tuy sở hữu nhan sắc xinh đẹp, nổi bật nhưng nếu phải hình dung thì cô giống như một linh hồn lặng lẽ phiêu dạt, luôn đứng trong góc và quan sát mọi thứ trong im lặng, nếu không biết đến những đoạn tin nhắn bị khui ra, phơi bày chuyện cô trơ trẽn, tán tỉnh bạn trai của người khác thì có lẽ cô sẽ được nhận xét là một người có khí chất điềm đạm và ít nói.
Mà lúc này, khí chất điềm đạm đó bỗng chốc biến mất khỏi người cô, giống như một thanh bảo kiếm ra khỏi vỏ, Lăng Ngự xuất hiện.
Và bộc lộ toàn bộ tài năng.
Trong lúc người đối diện đang xem xét hồ sơ xin việc của cô thì cô nở một nụ cười nhạt, ngón tay chậm rãi co gập, gõ nhịp trên mép ghế một cách buồn tẻ, như thể đang giết thời gian.
Cô như một con thú hoang trẻ tuổi, khoác lên mình lớp da người đắt tiền, thế nhưng bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng xé xác kẻ thù, bắt cả thế giới phải cúi đầu trước cô.
Sự thay đổi trong nháy mắt đó Lý Sơn không nhìn thấy, thế nhưng những người đứng bên cạnh quan sát thì lại thấy được.
Họ không khỏi nín thở, dù đây là phim trường, dù xung quanh vẫn còn rất nhiều dây nhợ và thiết bị nằm ngổn ngang nhưng trong khoảnh khắc đó, họ như đang đối diện với Lăng Ngự, người phụ nữ luôn trong tâm thế sẵn sàng chiến đấu, sẵn sàng thắng cuộc và sẵn sàng khiến người khác phải thua cuộc.
Lý Sơn không hề hay biết gì về những thay đổi xung quanh, nhẹ nhàng vẩy tờ giấy A4, nở một nụ cười lịch sự nhưng lại có phần cao ngạo rồi ngẩng đầu lên.
Đôi mắt đó như một hồ nước sâu không thấy đáy, theo cách nói thường dùng trong ngành điện ảnh thì đó là đôi mắt chứa đựng cả một câu chuyện, rõ ràng không nói gì, ngay cả khóe miệng cũng không cong lên, thế nhưng lại khiến người ta có cảm thấy đằng sau chất chứa vô số điều, khiến họ không khỏi suy tư miên man.
"Cắt!"
Giọng nói có phần bất mãn của đạo diễn khiến Lý Sơn giật mình tỉnh lại, lúc này anh ấy mới nhận ra vừa rồi mình đã ngẩn người, anh ấy chỉ vừa mới ngẩng đầu lên, chạm mắt với Tần Vưu thì lại như bị hút vào hố đen, vô thức mà ngây ngốc ra.
Sau khi đạo diễn hô cắt, Tần Vưu đã nhanh chóng điều chỉnh lại dáng ngồi, trở về dáng vẻ điềm đạm, ít nói thường ngày, Lý Sơn ngây người nhìn cô, trong lòng bất chợt xuất hiện cảm giác phi thực tế.
Lẽ ra anh ấy không nên như vậy, anh ấy đã làm trong ngành này biết bao nhiêu năm, từng có may mắn được hợp tác với rất nhiều diễn viên, từ những diễn viên gạo cội có kỹ năng diễn xuất điêu luyện đến những diễn viên đam mê diễn xuất đến quên cả bản thân mình, từng bị chấn động khi lần đầu tiên gặp diễn viên có kỹ năng diễn xuất vượt xa bản thân, cũng từng trải qua những ngày tháng khó khăn, có lúc không thể tiếp tục vai diễn, có khi lại nhập vai đến mức quên luôn mình đang diễn, cứ ngỡ mình chính là nhân vật đó.
Anh ấy vẫn còn nhớ lần đầu tiên diễn chung với ảnh đế Cố, đối phương vào vai một tên tội phạm hung ác tột độ, còn anh ấy thì đóng vai nạn nhân, lúc bắt đầu quay, anh ấy cố gắng kìm nén sự phấn khích trong lòng, liên tục tự nhắc nhở bản thân rằng cảm xúc mà mình cần phải thể hiện tiếp theo là sợ hãi, đừng có diễn ra một nạn nhân bị giết mà còn vui mừng như đi trẩy hội.
Nhưng vừa bắt đầu quay, anh ấy đã biết mình lo lắng thừa rồi, bởi vì ảnh đế Cố, người một giây trước còn hiền lành, nhã nhặn, thân thiện, dễ gần thì một giây sau đã tỏa ra một luồng ác ý khiến anh ấy sợ đến mức chân không nhúc nhích nổi, tuy sợ là sợ thật, cơ mà lại sợ hãi quá mức, lẽ ra vai của anh ấy phải tay chân luống cuống mà bỏ chạy mới phải.
Cảnh đó anh ấy đã NG mấy lần liên tục mới vào được trạng thái, cũng may ảnh đế Cố rất dễ tính, đạo diễn cũng dễ tính nên không hề trách móc anh ấy, tuy nhiên điều đó càng khiến anh ấy thấy xấu hổ hơn, từ hôm đó, kỹ năng diễn xuất của anh ấy đã có một bước tiến dài, trước ngày hôm đó, dù anh ấy đã lăn lộn trong giới nghệ thuật nhưng diễn xuất vẫn thiếu thiếu một chút gì đó, sau ngày hôm đó, một phần là do diễn chung với ảnh đế Cố mà anh ấy như được khai sáng, một phần là do sự xấu hổ và khát khao đã thúc đẩy anh ấy vươn lên, để rồi cuối cùng chính thức bước chân vào con đường diễn viên.
Cảm giác mà anh ấy có khi đối mặt với ảnh đế Cố lúc ấy, theo như lời anh ấy tự miêu tả, chính là cảm giác phi thực tế.
Lần đầu tiên anh ấy gặp người có kỹ năng diễn xuất giỏi như vậy, chớp mắt cái đã nhập vai, chớp mắt cái lập tức thoát vai, đạo diễn vừa hô bắt đầu, anh ta lập tức trở thành một tên ác nhân hung ác tột độ, đạo diễn hô dừng, anh ta lập tức biến trở lại thành một người đàn ông tốt bụng có phần hiền lành dễ mến.
Cảm giác mà Tần Ngự vừa mang đến cho anh ấy cũng y như vậy, khi anh ấy ngẩng đầu lên nhìn vào mắt đối phương, anh ấy đã hoàn toàn quên mất mình vẫn đang diễn, chỉ cảm thấy người ngồi đối diện mình, chính là Lăng Ngự thật sự.
Nhưng anh ấy lại không có sự chuẩn bị cho tình huống này, anh ấy cứ như một diễn viên bị ép ngồi vào chiếc ghế tượng trưng cho quyền lực, cố gắng gồng mình diễn vai một ông chủ lớn đã trải qua bao sóng gió trên thương trường.
Anh ấy quả thật là một diễn viên.
Và lẽ ra anh ấy không nên cảm thấy chột dạ vì mình đang đóng vai một nhân vật nào đó.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, anh ấy lại có cảm giác hoảng loạn, lo sợ sự giả tạo của mình bị phát hiện, cơ mà biết làm sao được, dù gì anh ấy cũng đâu phải người thật sự đang quản lý quỹ đầu tư hàng trăm tỷ đâu!
Anh ấy đã hoàn toàn quên mất mình chỉ là một diễn viên, chỉ cảm thấy mình như một kẻ lừa đảo đang cố tỏ ra mạnh mẽ, thế nhưng lại gặp phải đối thủ thật sự đã lăn lộn trong nghề này, đối phương chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu anh ấy ngay lập tức.
Một cảm giác thật kỳ lạ làm sao.