Từ khi còn rất nhỏ, Hạ Lượng Vũ đã biết gia cảnh nhà mình không khá giả. Điểm duy nhất có thể coi là ưu thế, có lẽ chỉ là tài năng nghệ thuật của anh khá ổn, cộng thêm ngoại hình không tệ.
Anh yêu thích biểu diễn, cũng đam mê dẫn chương trình và ngâm thơ. Dưới sự động viên và kỳ vọng của cha mẹ, từ tiểu học, anh đã tích cực tham gia các cuộc thi văn nghệ cấp thành phố. Trải qua nhiều lần thử sức, cuối cùng anh cũng giành được một suất vào vòng trong và có cơ hội đoạt giải.
“Cả lớp hãy học tập bạn Hạ Lượng Vũ!” Trong tiết sinh hoạt lớp, giáo viên chủ nhiệm không tiếc lời khen ngợi anh. Đến khi tan học, thầy lại gọi cậu lại, vỗ vai dặn dò: “Chuẩn bị cho buổi phỏng vấn thật tốt. Nhất định phải giành giải, đừng để thầy thất vọng.”
Anh mỉm cười gật đầu, đeo cặp rời khỏi trường, vòng một đoạn đường xa hơn để ghé vào cửa hàng bán rau rẻ nhất, mua nguyên liệu cho bữa tối và ngày mai.
Ở cổng khu chung cư, người bố thất nghiệp đang đi dép lê, ngậm điếu thuốc, khoe khoang với những người hàng xóm đang tụ tập đánh bài uống rượu: “Tôi chẳng có tài cán gì, nhưng thằng Lượng Vũ nhà tôi thì không giống tôi đâu.”
“Mà giống anh thì có làm nên trò trống gì?” Mẹ anh, đang ngồi chơi mạt chược với mấy dì bên cạnh, lườm bố anh một cái. “Giống anh thì lớn lên có mà chết đói!”
“Giống cô thì hơn chắc?” Bố anh tức tối vứt điếu thuốc xuống đất, trợn mắt quát lại. “Giống cô thì cũng có cơm mà ăn chắc?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT