Mười bảy tuổi của chúng ta, thật tốt, thật tốt.
Sáng sớm hôm sau, cả nhóm cùng ngồi xe buýt đến vùng ngoại ô tham gia hoạt động thực tế xã hội.
Tối qua hầu như không ai ngủ được bao nhiêu. Xe vừa lăn bánh được một lúc, tiếng ngáy của Trình Dũng đã vang lên. Thẩm Băng Thanh cũng dựa đầu vào vai Giang Manh, mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Chếch về phía sau ghế của Giang Manh và Thẩm Băng Thanh, Tạ Trạch Dương đang ngồi cạnh cửa sổ, ôm máy tính gõ chữ. Còn Hứa Trừng Quang thì thu mình trong ghế bên cạnh, chăm chú chơi game.
Đã rất lâu rồi Giang Manh không ngồi xe buýt.
Trước khi lên xe, cô nghĩ rằng ký ức đau đớn thời thơ ấu khi đi xe buýt có thể đã phai nhạt theo năm tháng. Thế nhưng, ngay khoảnh khắc mùi xăng dầu tràn ngập trong khoang xe, cơn buồn nôn dữ dội lại ập đến theo phản xạ, đầu cô cũng bắt đầu choáng váng, đau nhức theo từng rung lắc của xe.
Cô gượng thẳng lưng khỏi lưng ghế, cúi đầu, siết chặt tay nắm ghế, như một người sắp chết đuối giữa đại dương, vô vọng bám lấy chiếc phao cứu sinh duy nhất từ bờ ném xuống.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play