"Được, Mỹ Hương, vẫn là em tốt nhất, biết thương chị dâu bụng mang dạ chửa, đâu như một số người, ra vẻ ta đây, nhờ cũng không được, ngay cả lời mẹ cũng không nghe theo."
Giai Tuệ coi như chưa nghe thấy gì, Mỹ Hương hơi ngại, Triệu Đông Lâm và mẹ anh cũng thế, không tỏ vẻ gì, Triệu Mãn Trụ ăn rất nhanh, đã ngồi một bên phì phèo thuốc rồi.
Cả bữa cơm Giai Tuệ đều không ngon miệng lại khó chịu, buổi trưa cô không rửa bát, về thẳng phòng nằm, Triệu Đông Lâm vào phòng thấy vậy thì ngồi xuống bên cạnh, vỗ lưng cô, nói như đang dỗ trẻ con: "Không vui à? Em dâu vốn đã là như thế rồi, việc gì cũng phải tranh cãi đến mặt đỏ tía tai mới thôi, giờ cô ấy đang có chửa, em đừng tính toán thẳng mặt, ngược lại còn thể hiện là em không bao dung, nếu cô ấy có gì vô lý thì em cứ nói với anh, anh đi bảo Đông Hà để nó dạy vợ nó, còn hơn là em bực tức một mình thế này."
Đổng Giai Tuệ hừ một tiếng, thầm nghĩ mình còn lâu mới khó chịu vì loại phụ nữ mất não đó, hạng như cô ta, căn bản không xứng so sánh với mình.
"Cô ta có chửa thì em phải nhường cô ta à? Tại sao, nếu cô ta không gây sự với em, em có thể đi kiếm chuyện bất hòa với cô ta chắc?"
Ngày trước cũng thôi đi, cô vốn không thích so đo với loại người này, loại đầu óc có vấn đề, càng chấp nhặt cô ta càng hăng hái, chẳng phải có câu rằng: chớ so đo với kẻ ngốc, không mình cũng thành não ngắn, nhưng bây giờ cô khó chọn cũng chẳng muốn chịu đựng làm gì, người nào đó có tức c.h.ế.t cũng đáng đời.
Lúc trước Giai Tuệ còn không mấy nhiệt tình với chuyện có thai, sau vụ gây sự của Trịnh Nguyệt Phân, ngược lại cô không chống đối nữa, có lẽ là do tâm lý người ta có mình cũng phải có.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT