Xuống núi, An Nhược vừa đứng dậy bước đi một bước liền run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại: "Sao vậy?" An Nhược nhìn về phía Vân Dật, trong mắt tràn đầy uất ức: “Đau~.”
Vân Dật đỡ cậu ngồi xuống, tháo giày vớ ra. Chân trong tay khẽ rụt lại, gò má An Nhược thoáng ửng hồng, đôi mắt lảng tránh, không dám nhìn thẳng.  
Vân Dật nhìn xuống bàn chân trong tay, làn da trắng nõn bóng loáng, phần mu bàn chân chi chít những nốt phồng rộp nhỏ, có mấy cái đã vỡ, để lộ làn da bên dưới ướt nhẹp. Cũng phải thôi, một đứa trẻ được nuông chiều từ nhỏ, chưa từng chịu khổ, hôm nay lại phải đi bộ quãng đường dài như vậy, đúng là làm khó cậu rồi.  
Vân Dật cẩn thận bôi thuốc, dùng khăn tay quấn lại, sau đó xỏ giày cho cậu, xoay người quỳ xuống trước mặt An Nhược: "Lên đi."  
An Nhược vui vẻ nhào lên, gò má cọ nhẹ vào mặt bên của Vân Dật, ngoan ngoãn dịu dàng vô cùng.  
"……" An Tử Huyền, Quân Dịch, Tần Việt.  
An Tử Huyền: "Tên này là đang nuôi con trai đấy à?"  
Quân Dịch: "Nuôi con trai cũng không đến mức cưng chiều thế này chứ."  
Tần Việt: "Nhìn động tác thành thạo đó đi, chậc chậc. Ài, trước giờ ta cứ cảm thấy có gì đó không ổn, hóa ra đúng là hai người này dính nhau thật. Ta vẫn tưởng chỉ có An Nhược quấn lấy Vân Dật, giờ mới hiểu, nếu không có Vân Dật chiều chuộng, An Nhược sao có thể bám dính y thế này?"  

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play