“Chủ tử, khắp phố lớn ngõ nhỏ đều đang lan truyền rằng ba ngày sau, chủ tử và An tiểu công tử sẽ thành thân.”

“Ngươi lui xuống đi.”

Căn phòng rơi vào yên lặng, Vân Dật chìm vào trầm tư.

Sau khi ‘An Nhược’ bị phát hiện, đám nam nhân bên cạnh Phong Điệp Vũ trước nay chưa từng đoàn kết như vậy, nay lại chung tay đối phó với ‘An Nhược’.

Giáo chủ tà giáo phá hủy ám các của cậu.

Tần Việt, đệ nhất phú thương, cắt đứt toàn bộ nguồn tài chính ngầm của cậu.

An Tử Huyền, người nắm quyền trong An phủ, hợp tác với Tam hoàng tử Quân Dịch bày mưu đẩy ‘An Nhược’ ra khỏi An phủ, khiến cậu mất đi chỗ dựa.

Không chỉ vậy, toàn bộ thế lực ngầm của cậu cũng bị tiêu diệt. Những kẻ từng bị cậu tính kế, ám hại trước đây đồng loạt xuất hiện báo thù.

Sau đó, Phong Điệp Vũ ra lệnh đày cậu vào thanh lâu.

“Ngươi không phải thích nam nhân sao? Ta đã suy nghĩ cho ngươi rồi, không cần phải cảm ơn ta đâu. Với dáng vẻ này, nơi này là thích hợp nhất với ngươi. Muốn trách thì hãy trách bản thân ngươi dám động vào nam nhân của ta. Nam nhân của ta, không phải kẻ nào cũng có thể chạm vào!”

Trước lúc chết, ‘An Nhược’ vẫn kiên định tin rằng ‘Vân Dật’ nhất định sẽ đến cứu cậu.

Nhưng cuối cùng, chỉ có chính tay cậu cầm dao đâm vào tim mình.

Cảm giác máu dần chảy ra khỏi cơ thể, thân thể mỗi lúc một lạnh, ý thức mơ hồ, cậu dường như trở về mấy năm trước.

Ngày ấy, cậu ngã xuống nước, bị cơn hoảng loạn của cái chết cận kề bao trùm, vô lực giãy giụa. Nhưng rồi đột nhiên, một vòng tay ấm áp kéo cậu ra khỏi vực sâu, đôi môi truyền đến hơi thở thanh mát, ánh mắt mông lung giữa màn nước nhìn thấy trong đôi mắt kia lo lắng và sốt ruột.

Có người từng xem bói cho cậu.

“Nhân duyên của ngươi, đến từ trong nước.”

Từ khoảnh khắc ấy, bóng hình ôn nhuận như ngọc đó đã khắc sâu vào tâm khảm, trở thành người cậu nguyện cả đời theo đuổi.

Mấy người kia nhìn thiếu niên nằm trong vũng máu, làn da trắng bệch bị vấy đỏ, dung mạo yêu diễm đến kinh tâm động phách. Y phục xộc xệch, gương mặt tiều tụy vẫn không thể che giấu đi nhan sắc tuyệt trần. Khóe môi cậu mang theo một nụ cười nhẹ như ảo mộng, giống như đã thỏa nguyện.

Một hồi im lặng.

“Chôn cất hắn đi. Dù hắn từng phạm phải bao nhiêu sai lầm, thậm chí muốn lấy mạng ta, nhưng hiện tại ta đã có cuộc sống hạnh phúc. Người chết như gió thoảng, ân oán ngày trước cũng chấm dứt tại đây.”

“Chủ tử, vương gia mời ngài đến tiền sảnh.”

Vân Dật giật mình tỉnh lại.

Môi y mím chặt, sắc mặt tái nhợt đến mức không chút huyết sắc.

Bọn hạ nhân trong phòng nín thở, không ai dám thở mạnh. Ai cũng biết, vị đại công tử trước nay ôn hòa nhã nhặn chưa từng có dáng vẻ đáng sợ như vậy.

Lời trách mắng của Vân vương gia vừa ra đến miệng đã nghẹn lại khi nhìn thấy gương mặt âm trầm của Vân Dật.

“Không biết là kẻ nào lắm chuyện truyền ra lời đồn này. Bổn vương sẽ lập tức đến An Vương phủ thương lượng với An vương gia để làm rõ. Trong mấy ngày này, con nên giữ khoảng cách với tên tiểu tử An gia.”

Sắc mặt Vân Dật dần dịu xuống, chậm rãi đáp:

“Phụ vương, kinh thành đã lan truyền lời này, nếu chúng ta lên tiếng phủ nhận, chỉ càng khiến thanh danh hai phủ tổn hại.”

Dĩ nhiên, thanh danh chỉ là cái cớ.

Thế lực của bốn phủ ngày càng lớn mạnh, mơ hồ ảnh hưởng đến hoàng quyền.

Mà bất kỳ kẻ cầm quyền nào cũng không thể dung thứ cho điều đó.

Tin tức này lan truyền nhanh đến vậy, chỉ dựa vào sức của An Nhược e rằng không thể làm được, tất có kẻ đứng sau thúc đẩy. Hoàng thất có lẽ cũng không thoát khỏi liên quan.

Mượn cớ hôn sự này, hoàng gia có thể giáng một đòn mạnh vào hai phủ vương gia. Dù sao, đứa con trai duy nhất lại cưới một nam nhân làm chính thê, không có con nối dõi, đồng nghĩa với việc mất đi tư cách kế thừa tước vị.

Nếu để thứ tử kế vị, không chỉ danh không chính, ngôn không thuận, mà ngay cả gia nhân trong phủ cũng khó lòng phục tùng. Chưa kể đến nội bộ tranh đấu gay gắt, huynh đệ tương tàn, tạo cơ hội cho kẻ bên ngoài thừa nước đục thả câu.

Về phần An Vương phủ, việc thứ tử của dòng chính bị gả đi làm thê tử người khác, chẳng khác nào trở thành trò cười cho giới thượng lưu, trở thành đề tài bàn tán trong các bữa tiệc trà.

Để thể hiện sự ‘coi trọng’ hai phủ, hoàng đế đích thân ban hôn, hoàng hậu ban thưởng đồ cưới, thậm chí còn phái hoàng tử đến dự hôn lễ để tỏ rõ ân sủng.

Hôn sự này, vô luận thế nào cũng không thể không thành.

Huống hồ, điều quan trọng nhất là… An Nhược.

“Vậy giờ phải làm thế nào? Chẳng lẽ thật sự để các ngươi thành thân?”

Vân vương gia nhìn sắc mặt của Vân Dật, trầm giọng nói tiếp:

“Với thân phận của An tiểu tử, chỉ có thể làm chính thê. Để giữ thể diện cho An phủ, con không thể nạp bình thê, như vậy đồng nghĩa với việc con sẽ không có đích tử, cũng mất đi tư cách kế thừa tước vị.”

“Nếu kháng chỉ không tuân, chẳng khác nào tự tay dâng cho kẻ kia một cái cớ để xử lý Vân phủ.”

Nhìn đứa con trưởng mà mình hằng kiêu hãnh, vì một lời nói vô ý mà phải chịu hy sinh như vậy, lòng Vân vương gia có chút mềm lại.

“Thôi được, dù không kế thừa Vân phủ, con nhập quan làm quan, ta cũng sẽ mở đường cho con, sau này ắt hẳn tiền đồ không tệ. Về phần sau khi thành thân, nếu con có người trong lòng, cứ nạp vào hậu viện hoặc nuôi ở ngoại viện, chỉ cần yêu thương sủng ái nhiều một chút là được.”

“… Vâng.”

An Vương phủ.

An Nhược ngồi trên giường, thần sắc trống rỗng, trong tay ôm chặt một chiếc hộp gỗ.

Trong phòng bài trí đơn giản, trống trải, lạnh lẽo, hoàn toàn không giống với một gian phòng dành cho một thiếu niên đang độ xuân xanh.

“Tiểu công tử, Vân công tử và Vân vương gia đến rồi, hiện đang trò chuyện với vương gia ở tiền sảnh.”

An Nhược lập tức bừng tỉnh, nhanh chóng chạy về phía tiền sảnh.

Tiền sảnh.

Hai vị vương gia vừa mới khách sáo vài câu còn chưa kịp đi vào vấn đề chính, đã thấy An Nhược lao vào, sắc mặt kích động, ánh mắt kiên định đến điên cuồng.

“Ta sẽ không từ hôn, trừ phi ta chết!”

Vân Dật đứng dậy, hành lễ với An vương gia:

“Ta đưa An Nhược ra ngoài trước, ta sẽ giải thích với đệ ấy.”

An Nhược cúi đầu, để mặc y kéo đi.

Trong phòng An Nhược.

Vân Dật đưa mắt nhìn quanh phòng một lượt, cuối cùng quay lại nhìn thiếu niên trước mặt.

Cậu đứng thẳng lưng, đôi mắt ngoan cường như một con thú nhỏ kiên quyết bảo vệ lãnh địa của mình.

“Tiểu Nhược, ta.”

“Dật ca ca, đừng từ hôn.”

Trên gương mặt non nớt là sự hoảng loạn cùng cầu xin.

Vân Dật thở dài: “Ta không từ hôn, ta.”

“Ta không đồng ý! Ta sẽ không để nữ nhân nào được ghi dưới danh nghĩa mẫu thân ta! Thứ nữ thì vẫn là thứ nữ! Hôn ước này là của ta, là của ta!”

Bị cắt ngang lời liên tục, mà thiếu niên lại mang dáng vẻ như mất đi lý trí, Vân Dật đột nhiên bực bội. Y bước tới, ôm chặt cậu vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về trấn an:

“Không có chuyện từ hôn, hôn sự này chính là giữa ta và đệ.”

An Nhược ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn y:

“Không phải ba ngày sau thành thân sao? Hôm nay huynh đến là để bàn chuyện hôn sự à?”

“Thật sao? Huynh không lừa ta chứ?” Cậu vô thức nắm chặt lấy vạt áo của Vân Dật.

Vân Dật nhướng mày: “Ta đã từng lừa đệ sao?”

“Chưa, chưa từng!” An Nhược lập tức lắc đầu, cười rạng rỡ. “Ta biết ngay Dật ca ca là thích ta nhất mà!”

Cậu ôm lấy cổ y, hôn nhẹ lên má một cái.

Nhận ra mình vừa làm gì, gương mặt cậu đỏ bừng, đến cả vành tai cũng nóng rực, vội vàng rụt người vào lòng Vân Dật, không dám ló đầu ra.

Vân Dật cũng ngây ra một lúc, mặt bỗng dưng hơi đỏ. Nhưng nhìn bộ dáng đáng yêu của An Nhược, trong lòng y lại mềm nhũn.

Hai người cứ thế ôm nhau một lát.

An Nhược lí nhí nói:

“Dật ca ca… lời đồn… là ta bảo người tung ra đó. Ta muốn ở bên huynh… đừng bỏ rơi ta…”

Giọng nói có chút nghèn nghẹn, vì gương mặt đang rúc vào lòng y nên âm thanh trở nên trầm thấp, có phần uất ức.

Vân Dật nhẹ nhàng quấn một lọn tóc của cậu quanh ngón tay, giọng điệu ôn hòa:

“Ta biết.”

Cảm nhận được sự căng thẳng của cậu, y vỗ nhẹ lên lưng hai cái:

“Sau này, muốn gì thì trực tiếp nói với ta.”

An Nhược sững người, đôi mắt phản chiếu hình bóng Vân Dật, đáy lòng bỗng chốc bùng nổ như pháo hoa ngập trời, vui sướng đến mức không thể diễn tả thành lời. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play