Gần trưa, An Nhược cuối cùng cũng thức dậy, Dật ca ca không có trong phòng. An Nhược nhìn dấu vết còn lưu lại trên thân thể, trong lòng ngọt ngào vô hạn đều là do Dật ca ca để lại.
Dật ca ca thật đáng ghét, rõ ràng cậu đã khóc rồi mà y vẫn không chịu dừng lại! Hừ, cho dù... cho dù sau đó y vừa hôn vừa cười với cậu, cũng đừng mong cậu sẽ tha thứ. An Nhược khẽ xoa phần sau lưng, mặt lập tức đỏ bừng chính chỗ này là nơi khiến Dật ca ca thoải mái. Cậu chui đầu vào chăn, như muốn che giấu cảm xúc trong lòng.
Một lúc sau, không nhịn được nữa, cậu vội vàng mặc quần áo, bước từng bước cẩn thận hướng về phía đình nghỉ.
Lúc giữa trưa, mấy người bằng hữu thân thiết của Vân Dật đến vương phủ thăm chơi, tiện thể bàn chuyện mấy ngày nữa hoàng gia sẽ tổ chức săn bắn. Nói là săn bắn, kỳ thực lại giống như một buổi “hội xem mắt trá hình”. Nói chuyện một hồi liền chuyển sang bàn luận về các vị tiểu thư trong các phủ.
Tần Việt nói: “Người được xem là đệ nhất mỹ nhân thì phải là tiểu thư nhà thái phó, thông thạo cầm kỳ thi họa, dung mạo thanh tú.”
An Tử Huyền hừ lạnh: “Hừ, ta thấy mấy vị tiểu thư dòng dõi thế gia đều giống nhau cả hoặc là giả tạo kiểu cách, hoặc là cứng nhắc như khúc gỗ. Chẳng bằng kỹ nữ đầu bảng ở sở quán, cái dáng lắc hông kia, chậc chậc...”
“Hừ, còn chẳng bằng con ngốc đó...” Nhớ đến dáng vẻ tức giận giậm chân của người kia, Quân Dịch nhỏ giọng lầm bầm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play