Cung phủ mới tinh còn chưa vào ở, đã bị người trong thôn vây xem cực kỳ tàn ác -- trong vòng một ngày cửa sổ phải sửa năm lần, cửa chính thì ba lần!

Nếu không phải vật liệu xây nhà chính là đá, Cung tổng hoài nghi nhà hắn chắc sẽ bị san phẳng. Cửa được làm bằng gỗ đã bị đạp phẳng, ngay cả mẫu vụn cũng không thừa lại!

Nhà ở của thú nhân đều chỉ có một gian phòng đơn giản mộc mạc, là cái kiểu cả nhà già trẻ đều ở chung một phòng, một gian sẽ có chức năng của cả phòng khách, phòng bếp, phòng ăn cũng như phòng ngủ, loại mà thậm chí ở giữa chỉ căng một miếng da làm rèm che, là cái kiểu mà... Cung phủ hoàn thành làm cho các thú nhân kinh vi thiên nhân(*), tuy rằng bọn họ kỳ thật vẫn không hiểu những gian phòng nhỏ này dùng để làm gì.

(*)kinh vi thiên nhân: kinh ngạc, thán phục khả năng, trình độ tay nghề của một người nào đó.

Nhưng điều đó không gây trở ngại cho nhóm vợ chồng thú nhân cảm thấy những gian phòng nhỏ đó rất tốt, sau khi trở về đều động não cân nhắc các loại cải tạo. Trong thôn tiến vào thời kì xây dựng xưa nay chưa từng có!

Cung tổng cũng bị vây xem -- bị một con sói xám lớn, vây quanh, xem.

Trên móng vuốt của sói xám quấn một vòng da thú, nhìn qua đã thấy sưng lên vài vòng, người không biết còn tưởng rằng rất nghiêm trọng. Cung tổng, người đã xem toàn bộ quá trình tỏ vẻ thì ra đây chỉ là chuyện nhẹ thôi.

Hắn có băng dán vết thương không á? Được rồi, hắn không có.

*Đoạn này tui không hiểu 🥲 xin lỗi cả nhà

Giữa trưa, hắn không ước chừng được chính xác sức ăn của sói xám vì vậy hắn đem toàn bộ cá hôm nay câu được nấu hết. Đầu và đuôi cá nấu canh,  khoảng giữa cắt khúc. Cá được ướp muối sơ thì càng săn thịt và ngon, mùi tanh được khử bỏ tản ra mùi hương tươi sống mê người.

Sói xám nước miếng chảy đầy đất.

Cung tổng hầu hạ trưởng bối A Vu cùng người bệnh sói xám ăn xong cơm trưa thì đã bị sói xám đứng dậy kéo lấy, vây dưới bụng.

Thời điểm Cung tổng còn chưa có đuôi đã có một tấm da sói đương nhiên biết lông sói vô cùng mềm mại. Hiện tại hắn bị vây trong lông sói mềm mại, đuôi chó sói ở trên người hắn giống như tấm chăn, ánh nắng mùa xuân ấm áp, Cung tổng bật chợt chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

A Vu dọn dẹp đồ ăn trở về liền thấy một màn này. Hắn bước nhanh tới, chụp một phát lên trên cái ót sói xám.

Da sói dày bao nhiêu? Khí lực của á thú nhân có thể bao lớn? Một cái tát này nhìn rất tàn bạo nhưng sói xám một chút cảm giác đau cũng không có. Nhưng hắn vẫn ngẩng đầu liếc mắt nhìn A Vu một cái, rụt đầu: "Ô ân~"  một tiếng.

A Vu không thể chịu đựng được nữa, bỏ lại một ánh mắt hầm hừ, xoay người đi nghiên cứu thảo dược bảo bối của hắn.

Sói xám không tiếng động nhe răng, cúi đầu, liếm liếm khuôn mặt ngủ đến đỏ bừng của tiểu á thú dưới bụng, lại còn bên này ngửi ngửi bên kia ngửi ngửi, miễn bàn có bao nhiêu đáng khinh!

Cung tổng nếu biết từ sói xám dùng để hình dung hắn, cho dù danh hiệu tổng công bị bức áp cũng phải làm cho hàng này biến thành sói trọc đuôi!

Cung tổng biết không? Cung tổng không biết.

Cung tổng ngủ cả một buổi trưa, tỉnh lại vẫn còn muốn "nằm" nướng. "Nệm" này thật thoải mái.

Giường A Vu = tấm ván gỗ, chăn của A Vu = da thú, một chút cũng không co dãn. Cung tổng đã quen nằm giường mềm nên mỗi ngày tỉnh dậy xương sống thắt lưng đều đau.

Sói xám nhìn hai mắt tiểu á thú mê mang, đáng yêu đến độ hận không thể đem hắn áp trên mặt đất liếm từ đầu đến chân. Lúc này, tiểu á thú ôm "Cánh tay" hắn cọ cọ. Cả cơ thể sói xám đều căng cứng lông trên lưng giống như bị điện giật mà dựng lên.

Cung tổng lại cọ cọ "gối đầu", sau đó mới chậm rì rì phản ứng lại, đây là móng vuốt đang bị thương của người ta, cuối cùng mới lưu luyến không rời mà trả lại.

Sói xám nhìn ánh mắt "không nỡ rời xa" của tiểu á thú, thật sự không nhịn được cúi đầu củng củng ngực tiểu á thú, lại liếm liếm tay nhỏ tiểu á thú.

Cung tổng hoàn toàn không cảm thấy bản thân mình bị ăn đậu hủ  -- bị cẩu cẩu (chó) liếm liếm cọ cọ, chỉ là chuyện bình thường thôi!

Cung tổng nhìn trúng một thân da lông của sói xám, cũng có suy nghĩ muốn nuôi dưỡng. Nhưng thực tế tàn khốc, hắn không có thu nhập, nuôi bản thân đã khó khăn càng miễn bàn đến việc nuôi sủng vật!

Sự thật a sự thật ~ Cung tổng cảm thán sau đó khó khắn đứng dậy, vỗ vỗ cái ót của sói xám, cầm đồ thừa trong bếp, xới đất bỏ đi.

Cung phủ trừ bỏ một căn nhà ngoài trời, còn lại đại khái được hai mẫu đất.

Thổ địa phì nhiêu, cỏ dại mọc thành bụi.

Cung tổng từ sau khi thừa ra một cái đuôi, khí lực cũng tăng lên một chút. Trước khi mặt trời xuống núi đã nhổ hết tất cả cỏ dại. Một số bụi cây nhỏ bị bật gốc cũng bị xem là cỏ dại.

Nhổ cỏ cũng có kinh hỉ.

Cung tổng thản nhiên ngồi trên nền xi măng ở cửa, cau mày nhìn chăm chú vào quả bóng rổ trước mặt... cái củ to bằng quả bóng rổ.

Vì thứ này, Cung tổng còn bị vấp ngã một lần -- hắn chỉ nhổ cỏ không nghiêm túc một chút, kết quả cỏ dại không bị nhổ lên, ngược lại còn kéo hắn cắm xuống đất.

Cung tổng bật người nhảy dựng lên, nhìn xung quanh một vòng, rất tốt, không ai nhìn thấy hắn ngã. Sau đó mang theo tức giận trong lòng, toàn lực ứng phó với cỏ dại. Hậu quả của việc Cung tổng tức giận, chính là trên mặt đất đầy một đống "bóng rổ" -- phía dưới nhánh cỏ to như ngón tay thế nhưng lại có cái rễ dài lớn như vậy!

Cung tổng đưa tay vỗ vỗ "bóng rổ", phần vỏ đàn hồi và có vẻ rắn chắc nên hắn ném nó sang một bên trước.

Trừ bỏ "bóng rổ", trong đống cỏ dại Cung tổng còn phát hiện cây ớt. Bạn học ớt rất nổi bật, quần áo sắc đỏ vô cùng rực rỡ. Cung tổng liếc mắt một cái đã nhận ra bạn học ớt. Sau đó hắn hy sinh dao vỏ trai, đem mấy cây ớt đào ra, đem đến nơi chôn đồ ăn thừa nhà bếp -- tỏ vẻ người làm vườn nhà hắn từng làm như vậy.

Về phần sống hay chết, thì đó là chuyện của cây ớt.

Vội vàng hoàn thành mọi việc thì cũng đã tới giờ chuẩn bị cơm chiều . Cung tổng bế cái "bóng rổ" trở lại nơi A Vu.

A Vu vẫn còn ở trong đống thảo dược, sói xám vẫn còn nằm ở cửa.

Cung tổng cầm mấy khối thịt treo trên nhánh cây, cũng biết đây lại là trường thôn đem tới.

Không phải A Vu và trưởng thôn có mối quan hệ không thể cho ai biết, mà là tính chất công việc của A Vu quyết định "tiền lương" thu vào của A Vu. Thịt mà A Vu nhận được thường là phần thịt ngon nhất trong phần săn được ngày hôm đó. Xã hội nguyên thuỷ mà, thần côn luôn rất được ngưỡng mộ.

(*)Thần côn: chỉ những người giả danh ma quỷ để lừa bịp mọi người.

Ngày hôm qua Cung tổng thuận miệng nói với A Vu mấy câu đến chuyện dầu ăn, A Vu liền ghi tạc trong lòng, hôm nay liền có nhiều hơn mấy khối thịt mỡ.

Thời điểm Cung tổng không có việc gì làm, hắn liền dùng dây mây đan mấy cái gùi cất trong góc nhà, ai cũng không biết dùng để làm gì, bây giờ rốt cuộc có thể long trọng lên sân khấu.

Thời điểm Cung tổng bỏ thịt bò vào cái gùi tạo ra tiếng động có hơi lớn khiến A Vu "bừng tỉnh" .

A Vu: "Thì ra đây là một đồ vật!" nhìn có vẻ rất hữu ích.

Là sản phẩm của Cung tổng, mặc dù cái gùi có chút xấu nhưng vẫn rất rắn chắc.

Cung tổng thuận tay liền đem "bóng rổ" giao cho A Vu: "A Vu biết đây là cái gì không?"

A Vu tỏ vẻ không biết: "Tìm ở đâu vậy?"

"Đào ở trong đất ra." Cung tổng lại cong ngón tay gõ "bóng rổ" , "Vậy A Vu có biết nó có độc không?"

Lúc này sói xám cúi đầu, ngửi ngửi, nói: "Không có độc."

A Vu gật gật đầu: "Lê nói không có độc, vậy không có độc ." Thú nhân trời sinh có thể phân biệt vật có độc cùng vật không có độc.

Cung tổng minh bạch.

Đối với dân sành ăn, đừng nói là không có độc, rất nhiều gia vị hay đồ ăn có một chút độc tố vẫn có thể ném vào miệng ăn hết.

Đương nhiên, cũng không phải mỗi dạng không có độc đều có thể ăn, nhưng có thể nếm thử.

Cung tổng đem "bóng rổ" cùng bỏ vào trong cái giỏ, kéo đến bờ sông xử lý nguyên liệu nấu ăn, cũng không hề phát hiện hắn như vậy cực kỳ giống mấy bác gái ở chợ rau.

Sói xám Lê nhìn bóng dáng tiểu á thú có chút nóng lòng muốn thử.

A Vu lạnh lùng liếc mắt một cái: "Nếu muốn phế chân đi thì đi theo." Độc của trùng gai độc dễ giải như vậy sao?

Sói xám liền héo rũ, cái đầu to lớn buồn bực gối lên trên cái chân vẫn còn nguyên vẹn kia, phun ra một hơi, trơ mắt nhìn tiểu á thú càng chạy càng xa.

Bên kia, Cung tổng tới bờ sông, trước tiên là vén ống quần lên, xuống sông sờ hai con trai lớn. Gở thịt trai ra, đem vỏ trai mài phần mặt lồi lên trên tẳng đá tạo thành một cái lỗ là có một con dao gọt sắc bén*. Đây là một chiêu hắn học được từ một người bạn.

(*)Đại khái thì nó giống dao hai lưỡi. Để dễ hình dung hơn thì mọi người coi vid này trên face https://www.facebook.com/reel/997211607949424 nè.

Đầu tiên Cung tổng đem nguyên liệu nấu ăn xử lý xong rồi mới dùng dao gọt "bóng rổ" lộ ra cái lõi màu trắng. Màu sắc bình thường mùi cũng không có mùi vị khác thường.

Cung tổng yên tâm. Về phần nấu như thế nào? Có một phương pháp nấu ăn vạn năng cho mọi loại nguyên liệu: tả pí lù.

Cung tổng hiện tại nghèo, không thể lãng phí, đem bóng rổ cắt thành khối nhỏ, thêm vào nước chút thịt, sợ hương vị quá lạ, lại cắt ít ớt đỏ cho vào, thêm nước nấu sôi.

Tâm huyết Cung tổng muốn ăn rau xào đã muốn làm từ lâu. Hắn đã sớm nhờ người người khác làm một cái chảo phiên bản bằng đá, cho tới bây giờ không ai biết đâu là cái nồi. Được rồi, kỳ thật trong từ điển của thú nhân không có từ nồi.

Thịt mỡ cắt thành khối nhỏ,thả vào chảo rán mỡ. Cùng với tiếng "Lách tách lách tách", mùi thơm nháy mắt lan ra.

A Vu cũng không còn tâm tư thu dọn thảo dược. Sói xám Lê cũng không ý thức được nước miếng mình đã chảy thành bãi.

Đó là lần đầu tiên Cung tổng tự mình rán dầu, chỉ là trên mặt bình tĩnh, trong lòng vẫn có chút khẩn trương. Dù sao đây vẫn là thôn làng nguyên thủy, đồ ăn gì cũng đều liên quan đến sự sống còn. Lãng phí đồ ăn là hành vi không thể tha thứ.

Hiện tại, Cung tổng nhìn phản ứng của hai người, lại nhìn quá trình rán mỡ, có vẻ giống với đầu bếp nhà mình, tâm tình cũng tốt lên.

Dùng chiếc đũa gắp miếng mỡ rán thơm phức ra, lại đem dầu đã rán đổ vào trong một chiếc bình đá. Cung tổng thấy miếng mỡ không còn nóng, mới cầm đũa gắp một khối đút cho A Vu, lại nhìn đến đôi mắt trông mong cùng đáng thương của sói xám, cũng đút Lê một miếng.

Kết quả, Lê dùng cái lưỡi quét toàn bộ một chén mỡ rán!

A Vu mới vừa ăn một miếng nhỏ, vẫn còn đang nhấm nháp dư vị, hiện tại chỉ có thể hồi tưởng.

Lê bị A Vu chụp một phát liền thành thật.

Thời điểm Cung tổng đổ dầu vẫn để lại trong nồi một ít. Lúc này hắn trực tiếp rán một miếng thịt thăn to bằng bàn tay. Sống cùng A Vu nhiều ngày như vậy, Cung tổng hoàn toàn hiểu rõ sở thích của A Vu -- tuy rằng thịt cá rất ngon, nhưng không đủ dai. Cho nên, Cung tổng mỗi lần nấu canh cá, A Vu cũng chỉ ăn hai chén mà thôi.

Thịt thăn đã được tẩm ướp đơn giản từ trước. Thịt rán so với thịt nướng vẫn còn giữ lại nước, khi ăn chất thịt mềm hơn. Chảo có thể nấu một lần bốn miếng, hắn nấu một miếng, A Vu cùng Lê liền ăn một miếng.

A Vu thân là á thú nhân, các phương diện chỉ tiêu hơi thấp. Lê là thú nhân, nhưng một chân không thể cử động, hành động bị hạn chế. Vì thế, lực giành ăn của hai người ngang nhau.

Cung tổng chiên miếng thịt thăn vài lần mới xong, bốn miếng cuối cùng hắn dùng để thử nghiệm, đầu tiên thả ớt vào xào cho thơm, sau đó cho thịt vào,...

Sói xám hắt xì một cái, bắt đầu đào đất.

Miếng thịt ớt cuối cùng không gì bất ngờ vẫn vào bụng A Vu và Lê. Cung tổng một miếng cũng chưa đụng tới, nhưng thật ra hắn một chút cũng không để ý.

Để hai hàng này ăn no nằm ngủ, tôm sông mới xào là thứ hắn thích!

Chờ khi món tôm sông xào được dọn ra bàn, món hầm bòng rổ cùng thịt đã mềm rồi.

Ngay khi nắp nồi thịt hầm được nhấc lên, ánh mắt A Vu cùng Lê đều nhìn vào, ngay cả Cung tổng đã gặp qua nhiều trường hợp lớn cũng hơi hơi đổi sắc mặt -- thơm quá ~

Mùi này giống như một cái móc, câu lấy mũi người khác.

Cho tới bây giờ vẫn chưa bao giờ ngửi qua mùi hương thơm như vậy, Cung tổng giờ phút này, tính từ để miêu tả liền trở nên giống với hai cái thú nhân và á thú nhân kia, nghèo nàn.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play