Tiếp đó Ninh Lan không nói thêm câu nào nữa, chỉ nghe Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên liên miên lải nhải tẩy não cho cô ấy. Nói chị gái nhà ai giúp em trai xây nhà, chị gái nhà ai dùng tiền cho em mình cưới vợ, cuộc sống nhà bọn họ ngày càng trở nên tốt hơn, khiến cho người khác hâm mộ.
Ninh Lan im lặng, nhưng trong lòng cô ấy lại nghĩ muốn nói—— nhà muốn chị gái xây giúp, cưới vợ cũng muốn chị gái giúp đỡ, chẳng lẽ mấy đứa em trai trong nhà bọn họ chết cũng không phải thở dốc sao? Vậy mấy người đó sinh con xong có phải cũng bắt chị gái mình nuôi giúp luôn hay không?
Đương nhiên những lời này cô ấy đều không nói ra, nói ra có lẽ lại bị đánh.
Ninh Lan nghe những này như con ruồi vo ve bay loạn. Cô ấy im lặng ăn cơm xong, lại giúp Hồ Tú Liên rửa chén bát, sau đó rửa mặt rồi về nhà đi ngủ. Thực ra Ninh Lan không ngủ được, cô ấy nằm trên giường giống như cương thi.
Ninh Lan nằm nhìn cọc gỗ xà nhà trên đỉnh đầu, mái ngói màu xám đậm, cô ấy rất muốn —— chỉ thiếu một chút, chỉ thiếu một chút nữa thôi là cô ấy có thể ở lại trong thành phố làm giáo viên, có thể hoàn toàn rời khỏi cái thôn rách nát này, không cần bị bất cứ người nào ép bức bức trói buộc mình nữa.
Chỉ thiếu một chút đó thôi là cô ấy đã thành người có hộ khẩu trong thành phố rồi!
Cơ thể cô ấy cứng đờ, vẻ mặt suy nghĩ một lúc, chuyện gì cũng nghĩ. Nghĩ lại ngày đó cô ấy bị Ninh Hương đẩy xuống sông, phải bò lên từ trong dòng nước sông lạnh buốt, Ninh Lan đột nhiên lật người từ trên giường ngồi dậy, xuống giường cầm lấy cái túi cũ mình đã giặt đến trắng bệnh, móc ra một cái ví tiền từ bên trong.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play