Ninh Hương cúi đầu xuống, hỏi lại anh: “Anh bắt đầu thích em từ lúc nào?”
Lâm Kiến Đông cố gắng tìm kiếm một khoảng thời gian cụ thể trong hồi ức, nhưng anh phát hiện mình không tìm ra được. Có một lần khắc sâu nhất, là khi anh đưa một quyển tập thơ cho Ninh Hương, nhìn thấy Ninh Hương và Hồ Tú Liên cãi nhau bên bờ sông, nói hết tất cả những oan ức mà cô phải chịu đựng suốt từ lúc nhỏ đến lớn.
Ngày hôm đó buổi tối sau khi trở về anh làm thế nào cũng không ngủ được, trong đầu tràn ngập những lời nói của Ninh Hương lúc ấy, sau đó anh lại trở về bên bờ sông, trong bóng đêm tối, anh bảo vệ chiếc thuyền nhỏ rách nát của Ninh Hương, yên lặng không tiếng động mà trông giữ suốt một đêm.
Lâm Kiến Đông không phải người nhiệt tình lãng mạn, điều kiện trong nhà cũng không cho phép anh có lãng mạn và ảo tưởng gì đó. Yêu thích một người, cách bày tỏ rõ ràng nhất có lẽ cũng chính là —— yên lặng giúp đỡ cô, bảo vệ cô, hy vọng có thể che chắn một chút mưa gió cho cô.
Lâm Kiến Đông còn chưa nói gì, Ninh Hương lại gọi tên anh: “Lâm Kiến Đông.”
Lâm Kiến Đông đáp lời cô: “Hả?”
Giọng Ninh Hương nhẹ nhàng, chậm rãi nói: “Chúng ta nói chuyện yêu đương đi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play