Đúng thật là nghĩ nhiều mà, Sở Chính Vũ lại thử hỏi lại: “Vậy vì sao cô luôn từ chối tôi?”
Ninh Hương chớp chớp mắt mấy cái nhìn cậu ấy, khuôn mặt lộ ra vẻ nghi ngờ: “Không phải là bình thường sao, tôi khẳng định không thể nhận đồ của anh được, hoặc là không có việc gì cũng để cho anh mời tôi một bữa cơm được, là bạn bè thì cũng không thể tùy tiện ăn đồ ăn của người khác và tiêu tiền của họ được, không phải sao?”
Sở Chính Vũ nghe rõ ràng từng lời của cô, đè thấp giọng nói: “Cũng chỉ có thể... là bạn bè thôi sao?”
Nghe như vậy, Ninh Hương bất ngờ, lại chớp chớp mắt nhìn cậu ấy. Sau đó cô rất nhanh đã hiểu được hàm ý trong lời nói của cậu là gì, vì thế cô thu lại ánh mắt cúi đầu xuống, không nói gì.
Sau khi nuốt mấy miếng cơm xuống, cô lại ngẩng đầu lên, không né tránh cũng không xấu hổ hay ngượng ngùng, vẻ mặt nghiêm túc mở miệng nói: “Mỗi ngày tôi đều bận rộn nhiều việc, ăn cơm hay đi vệ sinh đều phải nhanh hơn người khác, cho nên không còn thời gian để nghĩ đến chuyện yêu đương.”
Không đợi cho Sở Chính Vũ mở miệng, cô còn nói: “Tôi và anh không giống nhau, gia đình của tôi rất nghèo, tôi đi học cũng không ai chu cấp cho, chi tiêu ăn uống mỗi ngày đều phải tự mình lo, phải nỗ lực rất nhiều mới có thể miễn cưỡng sống mà không bị vất vả. Tôi bỏ họ từ năm lớp hai, vẫn mơ ước được đi học lại, tôi đến trường để học chứ không phải là đến nói chuyện yêu đương.”
Sở Chính Vũ bị cô nói mà nghẹn họng một lúc lâu, một lúc sau mới mở miệng nói: “Tôi không muốn ở cùng một chỗ với cô để trêu đùa, chúng ta không thể cùng nhau học tập sao? Tôi cũng có thể chăm sóc cô, cho cô cuộc sống không phải khó khăn nữa.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT