Hồi đó, khi ở quê cùng Giang Kiến Hải ầm ĩ ly hôn, áp lực khi đó còn lớn hơn, người dân cả thôn đều coi cô như trò cười, coi cô như một kẻ mất trí. Vừa bước vào phường thêu liền có thợ thêu khuyên cô không nên làm vậy, sau khi ly hôn càng là bị người khác kỳ thị hơn một năm.
Hơn một năm sau khi ly hôn, chuyện ly hôn của cô mới được người trong thôn chấp nhận, mọi người không còn cho là chuyện lạ, nhưng vẫn coi thường cô. Ngoại trừ những thợ thêu học thêu thùa cùng cô, họ gạt bỏ thành kiến của mình và trở nên nhiệt tình với cô.
Dưới môi trường và bầu không khí đó, cô vẫn không sợ ánh mắt và lời đàm tiếu của những người đó, lặng lẽ làm tất cả những gì mình nên làm, từng bước một đi đến ngày hôm nay, bước đến chỗ này.
Chẳng lẽ trong khuôn viên đại học tự do và cởi mở hơn như vậy, trước mặt nhiều sinh viên đại học nhạy bén và sáng suốt như vậy, cô còn phải sợ những chuyện như thế sao? Vẫn cảm thấy loại chuyện này không ngẩng đầu lên được?
Cô thực sự không muốn gặp rắc rối, theo cô thấy, dồn ép gây rối chỉ là lãng phí sức lực lãng phí thời gian, có biện pháp tránh thì tất nhiên phải tránh trước. Nhưng nếu rắc rối thực sự không thể ngăn được, cô cũng tuyệt đối sẽ không sợ hãi lùi bước.
Muốn dùng những thứ này uy hiếp khiến cô thỏa hiệp, cửa cũng không có!
Bây giờ Hồ Tú Liên dám đến tìm cô, cô liền dám báo cho đội duy trì trật tự bắt bà. Kể cả sau khi cải cách mở cửa, người dưới nông thôn không còn bị cản trở vào thành phố nữa, chỉ cần Hồ Tú Liên dám đến quấy rối cô, cô vẫn dám gọi cảnh sát, để cảnh sát đến bắt bà.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT