Ninh Kim Sinh bị hoảng sợ đến mức nói không nên lời. Con trai thứ tư nhà họ Lâm, Lâm Kiến Bình lắc lắc cái xẻng trong tay, nhìn Ninh Kim Sinh và nói: “Chú Kim Sinh, nói thế nào đây, còn cãi nhau nữa không? Còn đánh nhau nữa không? Chú nói rõ ràng đi, đánh xong chúng ta tới tìm bí thư Hứa đến phân xử.”
Đây là lời uy hiếp trắng trợn, Ninh Kim Sơn nuốt xuống một ngụm nước bọt. Hồ Tú Niên chỉ là người phụ nữ của gia đình thì có thể đánh cái gì, còn chưa đủ cho bốn anh em nhà họ Lâm vung tay lên ném ra ngoài, cho nên bà cũng thu lại tính tình, thu lại sắc mặt, im lặng không nói gì nữa.
Cứ thế giằng co nhau một lúc, Ninh Kim Sinh hèn nhát, không dám nói một lời nào, lạnh lùng dẫn người rời đi.
Thấy Ninh Kim Sinh xám xịt rời đi như vậy, Hồ Tú Liên cũng không ở lại, bà kéo ta Ninh Ba và Ninh Dương, quay người đuổi theo Ninh Kim Sinh, cùng nhau xám xịt rời đi.
Lúc đi đến trước mặt Ninh Kim Sinh, Hồ Tú Liên thở hồng hộc nói: “Cứ thế bỏ qua sao? Rõ ràng là Lâm A Tam giấu A Hương đi, chúng ta cứ bỏ qua như vậy sao? Nếu bỏ qua như vậy thì chuyện của nhà chúng ta phải làm thế nào đây?”
Ninh Kim Sinh cũng tức giận muốn chết rồi, nghe được lời này của Hồ Tú Liên thì càng nổi điên hơn. Ông dừng chân quay người về phía Hồ Tú Liên, trừng mắt gân cổ lên nói: “Không bỏ thì phải làm sao bây giờ? Chờ bị người nhà họ Lâm đánh vỡ đầu chảy máu mới chạy đi sao?”
Nghĩ lại tư thế vừa rồi của bốn anh em nhà họ Lâm, Hồ Tú Liên cũng lập tức không nói được gì. Sau đó bà hít một hơi thật sâu, đuổi theo Ninh Kim Sinh, theo bóng đêm đi về nhà.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play