Bởi vì Ninh Lan gây chuyện nên mấy ngày nay Ninh Ba và Ninh Dương không có ai quản, giữa trưa ở trường học thì còn được bữa cơm bình thường, nhưng buổi tối về nhà thì không được ăn no, quần áo trên người cũng là vô cùng dơ dáy.
Thấy Hồ Tú Liên bưng cơm thừa bước ra khỏi buồng, Ninh Ba vội mở miệng hỏi: “Vẫn chưa tìm được chị hai sao?”
Hồ Tú Liên cầm chén để lên bàn, thật sự rất muốn khóc, bà nói: “Sợ là nó đã chết rồi.”
Ninh Ba và Ninh Dương biết đây chỉ là lời nói lúc nóng giận của Hồ Tú Liên, mỗi lần bà tức giận thì lại nói muốn giết ai đó hoặc là muốn trù ai đó đã chết. Nhưng những lời này cũng rành mạch trả lời cho câu hỏi của chúng, bọn họ không tìm được Ninh Lan.
Từ nhỏ Ninh Ba và Ninh Dương đã sinh sống trong một gia đình như vậy, chúng được nâng niu như cục cưng bảo bối, sớm đã có thói quen mọi người trong nhà đều phải hi sinh cho bọn chúng. Chúng không cảm thấy Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên sai, chỉ cảm thấy hai người chị không có trách nhiệm kia mới sai.
Quá tức giận nên Ninh Dương nói: “Không quay về thì thôi, có người chị như vậy thì có ích lợi gì.”
Hiện tại Hồ Tú Liên không thể kiên cường được nữa, bà mềm nhũn chân ngồi xuống cái bàn bên cạnh, vươn tay chống lên mặt bàn, một tay che mặt lại, tức thì không nhịn được mà rơi nước mắt. Bà che mặt hít hít cái mũi, sau đó nói: “Nó đã trộm tất cả tiền trong nhà đi rồi, nó không trở lại thì nhà chúng ta phải nói sao với nhà họ Triệu đây.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT