Kết quả bà còn chưa đi được mấy bước, Triệu Thái Tú lại cao giọng nói: “Chị Hồ, ở lại chúng ta nói thêm hai câu nữa đi, sao lại quay người về nhanh vậy? Chị xem A Hương sau này có dưỡng già đưa tiễn Vương Lệ Trân không nhỉ? Cô con gái tốt bao nhiêu, thế mà đưa không cho người ta, cho Vương Lệ Trân nhặt không được một sinh viên đại học.”
Hồ Tú Liên bị câu này nói đến tức đến run hết cả người, cắn răng hận không thể ném thùng chăn heo trong tay một phát vào đầu Triệu Thái Tú cho rồi. Nhưng bà vẫn còn nhớ là mình đánh không lại Triệu Thái Tú cho nên đành cứng rắn nhịn xuống đi vào nhà.
Triệu Thái Tú thấy bà bực tức bỏ đi xong thì đắc chí đứng đấy cười, hướng lên trời trợn mắt lẩm bẩm nói: “Chọc tôi, nửa đời còn lại cho nhà bà sống tốt……”
* * *
Hồ Tú Liên cho đến buổi tối ngồi xuống ăn cơm trong lòng vẫn nghẹn cục tức này. Đến khi thực sự nhịn không nổi nữa, bà nhai mấy miếng cơm, nhìn Ninh Kim Sinh mở miệng nói: “Ninh A Hương nghỉ hè quay về rồi, lại đến nhà Vương Lệ Trân rồi.”
Ninh Kim Sinh ngược lại thì bình tĩnh , lạnh giọng nói: “Về thì về, thích đi đâu thì đi.”
Trong đầu Hồ Tú Liên toàn là lời của Triệu Lệ Tú, mang theo tức giận nói: “Cực khổ nuôi đứa con gái, nuôi được thành sinh viên rồi lại chạy đi phụng dưỡng Vương Lệ Trân, có phải trò cười không cơ chứ? Có phải trở thành trò cười cho cả Đại đội?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play