Gõ cửa suốt nửa ngày trời không ai mở cửa cũng không ai trả lời, Kim Văn Đan đứng ở trước cửa mà nước mắt muốn chực trào rơi xuống, vừa tức vừa ấm ức vừa tủi thân, cô ta chỉ muốn giang chân đá bay cánh cửa trước mặt thôi.
Lúc nãy cô ta đi tắm quên mang theo chìa khóa, kết quả họ lại khóa cửa lại đi ngủ mấy, bây giờ cô ta đang đứng trước cửa phòng ký túc xá, gọi nửa ngày trời cũng không ai trả lời, bây giờ cô ta chỉ có một cảm giác...gọi trời trời không nghe, gọi đất đất không thấu.
Sau khi biết những người trong ký túc xá không ai thức dậy mở cửa cho cô ta, cô ta đứng ở cửa bình phục một lúc, khịt khịt mũi đưa tay lên lau đôi mắt đang ướt đẫm, thật sự là hết cách rồi, chỉ có thể đi tìm dì quản ký túc xá thôi.
Dì quản lý ký túc xá trực đêm cũng đã ngủ rồi, vả lại tính tình cũng không được tốt, bị cô ta đánh thức nên rất khó chịu, vì thế vừa ngái ngủ thức dậy vừa mắng cô ta đi ra ngoài không đem theo chìa khóa, vừa cầm chìa khóa đi giúp cô ta mở cửa.
Dì quản lý ký túc xá mở cửa ra liền cầm chìa khóa đi về ngủ tiếp, Kim Văn Đan bị dì quản lý chửi mắng xong trong lòng bực tức vô cùng, cô ta lạnh mặt lại đi vào trong ký túc xá, làm ồn áo đùng đùng trong cái bồn rửa mặt ở nhà vệ sinh.
Mọi người bị đánh thức trong trạng thái mơ mơ hồ hồ, có vài người phát ra giọng nói khó nhọc, khi bị đánh thức đều tỏ vẻ không vui, sau đó Triệu Cúc là người đầu tiên bực mình mở miệng nói: “Cô nhẹ tay chút không được sao?”
Kim Văn Đan lạnh lùng mở miệng trả lời: “Chẳng phải là không nghe thấy sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT