Triệu Cúc ở ngay đó tiếp lời cô ấy nói một câu: “Người xấu chắc là sẽ không chết như vậy đâu, Thiên chúa còn muốn giữ bọn họ lại, giả như cho bọn họ ăn miếng trả miếng đấy!” Cô ấy vừa kích động nói xong, chợt có người ở bên ngoài gõ cửa ký túc xá của bọn họ hai lần, đồng thời nói vào trong phòng ký túc: “Ninh Hương, bên dưới có người tìm cô.”
Người đó nói xong bèn trực tiếp rời đi, cũng không nói thêm điều gì khác. Ninh Hương không còn cách nào đành phải bỏ kim chỉ trong tay mình xuống, đặt khung căng vải thêu xuống bên cạnh, đứng dậy đi ra ngoài. Đến dưới lầu ký túc xá vừa nhìn thì thấy người tới tìm cô là Sở Chính Vũ.
Nhìn mặt trời cao trên bầu trời phía tây, vậy có lẽ đây là thời gian cậu ấy đi từ trong nhà tới trường học. Sau đó Ninh Hương còn chưa kịp hỏi cậu ấy có chuyện gì, Sở Chính Vũ đã mở miệng nói trước: “Còn tưởng rằng ngày hôm nay có thể gặp cô trên xe chứ.”
Ninh Hương cười một tiếng trả lời cậu ấy: “Trong nhà người thân có chút chuyện nên tôi về sớm hơn một chút.”
Sở Chính Vũ nghe cô nói xong, thế nhưng lại trực tiếp đưa đồ vật trong tay mình tới trước ngực Ninh Hương, Ninh Hương không thể không đưa tay ra đón lấy, sau đó lại nghe cậu ấy nói: “Tôi mang từ trong nhà đến, cho cô chơi hai ngày trước, vốn định đưa cho cô lúc gặp ở trên xe.”
Ninh Hương không biết cậu ấy đặt thứ gì vào trong lòng mình, bởi vì nó được Sở Chính Vũ dùng áo khoác quân phục cấp bao bọc lại. Sau đó Ninh Hương còn chưa kịp hỏi thêm, Sở Chính Vũ đã vô cùng phóng khoáng quay người rời đi rồi.
Cô chưa kịp nói gì, nhìn Sở Chính Vũ đã đi xa, không còn cách nào khác đành phải nhịn xuống. Ninh Hương đứng đó một lúc, cúi đầu nhìn bọc quân phục trong tay rồi quay người đi về ký túc xá.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT