Ninh Hương ngẩng đầu lên nhìn cậu ấy, cô cười một tiếng, thuận miệng đáp: “Không phải, tôi đi thăm người thân.”
Nhớ tới tuần trước lần đầu tiên cô gặp Sở Chính Vũ ở trên xe, cả chuyện cậu ấy quỳ gối trước mặt mình, Ninh Hương trả lời xong lại vội vàng ra hiệu, dáng vẻ muốn đứng lên, hỏi cậu ấy: “Nếu không thì tôi nhường ghế cho anh nhé?”
Sở Chính Vũ vội vàng xua tay nói không cần, đoán ra được Ninh Hương đang nghĩ gì, lại vội vàng giải thích: “Cơ thể tôi không có bệnh tật gì, tôi vậy nhưng đã từng đi lính hơn năm năm rồi đó. Cuối tuần trước là do buổi tối không ngủ giấc, mệt mỏi quá nên mới không đứng vững.”
Nhắc tới cuối tuần trước Ninh Hương vẫn còn thấy hơi buồn cười, nhưng cô cố nhịn không bật cười thành tiếng. Ninh Hương nhẹ nhàng hé miệng, hơi ngẩng đầu lên nhìn Sở Chính Vũ gật đầu: “Được, vậy thì tôi ngồi vậy.”
Sở Chính Vũ thuận tiện đứng bên cạnh cô, tay vịn vào chỗ tựa lưng của ghế dựa để đứng vững, thản nhiên tán gẫu với Ninh Hương trong hoàn cảnh ồn ào trên xe bus, hỏi cô: “Nhà cô không ở Tô Thành sao?”
Ninh Hương lắc đầu: “Ở huyện Vu trấn Mộc Hồ.”
Sở Chính Vũ suy nghĩ một lát:”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play