Ninh Hương nhìn mặt thầy thêu Châu Văn Khiết: “Trò đến thăm cô.”
Châu Văn Khiết thấy cô xách đồ trong tay, vừa dẫn cô vào nhà vừa nói: “Tới thì tới thôi, còn mang đồ gì vậy hả? Trò kiếm chút tiền cũng không dễ dàng, còn phải đi học phải sinh hoạt nữa, sau này đừng mua lung tung nữa.”
Dù nghèo cũng không thể nghèo lễ phép, Ninh Hương cười nói: “Không tốn bao nhiêu tiền.”
Châu Văn Khiết dẫn cô vào nhà để cô ngồi xuống, rót cho cô ly nước ấm còn mình thì ngồi xuống nhìn cô hỏi: “Khai giảng đại học cũng được tầm một tháng nhỉ, thế nào hả? Đã quen chưa?”
Ninh Hương uống miếng nước nhuận hầu, gật gật đầu với Châu Văn Khiết: “Tốt lắm, mỗi ngày không cần lên lớp thì là tự học, còn dành ra thời gian để thêu, rất phong phú, cũng không có tâm tư nghĩ chuyện khác. Bạn cùng phòng cũng đều không tệ, rất hài hòa.”
Châu Văn Khiết nhìn ra được cô sống rất tốt, trong mắt có ánh sáng.
Hai người cứ thế này ngồi hàn huyên một hồi, thuận tiện nói đến thêu thùa. Châu Văn Khiết còn nhớ rõ Ninh Hương đang làm bức hoạ lâm viên kia, chợt nhớ lại liền mở miệng hỏi cô: “Bức lâm viên kia trò thêu thế nào rồi?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT