Nhưng thời đại này, lấy nguyên liệu ở đâu để thêu thùa cũng đều như nhau cả, lúc này thứ gì cũng là của tập thể quốc gia. Châu Văn Khiết không quan tâm Ninh Hương lấy nguyên liệu ở đâu để thêu, bà ấy chỉ quan tâm Ninh Hương có thể làm ra được tác phẩm tốt hơn không mà thôi.
Khi trạm trưởng Trần nói xong, bà ấy nói với Ninh Hương: “Đến Tô Thành nhất định phải đến tìm cô đấy, có cơ hội cô sẽ giới thiệu thêm nhiều thầy thêu cho em quen, để bọ họ dạy cho em một số kỹ thuật mới. Phong cách thêu của mỗi một thầy thêu đều khác nhau, em sẽ học thêm được nhiều điều hơn.”
Ninh Hương nghe thấy có thể học được kỹ thuật từ nhiều thầy thêu, nhịp tim không khống chế được mà đập thình thịch. Khát vọng mong muốn học hỏi của bản thân khiến cô rất kích động, cảm giác lơ lửng không chân thật khiến cô cảm thấy mình như đang nằm mơ.
Châu Văn Khiết nhìn thấy cô như vậy, mỉm cười nói: “Không phải là dỗ em cho vui đâu.”
Ninh Hương từ trong sự kích động phản ứng trở lại, vội vàng cúi đầu nói với Châu Văn Khiết: “Cảm ơn cô!”
Châu Văn Khiết không muốn Ninh Hương cảm kích bà ấy, không hề lôi kéo mất thời gian của cô, chỉ nói: “Em làm thêm nhiều tác phẩm đẹp hơn nữa, chính là lời cảm ơn tốt nhất đối với cô. Mau đi lấy nguyên liệu với trạm trưởng Trần đi, cứ can đảm lên mà làm nhé.”
Ninh Hương nhận được lời khích lệ lớn, lại trịnh trọng gật đầu: “Dạ!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play