6

- Đúng vậy.

- Không sai.

- Là vậy đó!

- Tổng giám đốc nói, đây là quyết định sau khi anh ấy đã suy nghĩ cặn kẽ. Đương nhiên cậu nên biết rằng, mức độ phi lý trong quyết định của tổng giám đốc nhà chúng tôi tỉ lệ thuận với mức độ suy nghĩ thấu đáo của anh ấy, chẳng hạn như hợp đồng hôn nhân ban đầu giữa hai người.

- Lý do? Ai mà biết? Chắc hôm nay anh ấy bước chân trái vào cửa công ty thì thình lình nảy ra suy nghĩ ấy? Tóm lại, cậu Thịnh à, chắc chắn tổng giám đốc nhà tôi sẽ đền bù cho cậu khoản tiền vi phạm hợp đồng không kém gì tiền công cậu vốn được nhận. Cậu lấy được tiền như mong muốn, dù sao tổng giám đốc Giang cũng được tiêu tiền như mong muốn... 

Tiểu Tùng vừa nói chuyện điện thoại vừa gõ nội dung hết sức phi lý trên máy tính “Trình bày về việc chấm dứt hợp đồng bất chợt trong thời gian thực hiện thỏa thuận hôn nhân giữa anh Giang Chính Hình và cậu Thịnh Tuyển Ninh”, khuôn mặt bỗng nhiên méo mó, nước mắt nước mũi giàn giụa: - Chỉ có tôi! Chỉ có tôi! Nếu không vì cuối năm và tiền thưởng cuối năm! Tôi chịu thương chịu khó dốc lòng dốc sức với Giang thị suốt ba năm, vậy mà bây giờ phải tăng ca viết mấy thứ này...

Tiểu Tùng ở đầu dây bên kia tự dưng bùng nổ, Thịnh Tuyển Ninh kịp thời đưa điện thoại ra xa trước khi âm lượng điện thoại cao vút.

Sau 30 giây, trong điện thoại truyền ra tiếng hỉ mũi của Tiểu Tùng, sau đó nói chuyện như nhân viên chăm sóc khách hàng: - Xin lỗi cậu Thịnh, vừa rồi mất bình tĩnh quá, về chuyện ly hôn giữa cậu và tổng giám đốc Giang, ngày mai sẽ gửi cho cậu! Xin hỏi còn chuyện gì nữa không?

Thịnh Tuyển Ninh vội vàng: - Hết rồi hết rồi, làm phiền thư ký Tùng!

- Được rồi cậu Thịnh, cậu…

Tiểu Tùng đổi sang giọng chết chóc: - Không mách lẻo tôi với tổng giám đốc Giang đó chứ?

- Không đâu! Yên tâm! Cũng là người làm mướn với nhau, cớ gì phải ép nhau đến bước đường cùng!

- Vậy là tốt rồi, không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây, chúc cậu sống vui sống khỏe!

Điện thoại cúp máy, Thịnh Tuyển Ninh thở dài một hơi, nhà tư bản độc ác lại ép phát điên một tên nô lệ của tư bản nữa rồi...

Giang Chính Hình muốn ly hôn, vậy thì ly hôn thôi! Dù sao cũng chẳng ảnh hưởng gì đến Thịnh Tuyển Ninh cậu, còn lấy được khoản tiền vi phạm hợp đồng nữa!

Sau khi biết tin ly hôn, Thịnh Tuyển Ninh mừng rỡ suốt cả ngày hôm đó. Cậu đi tắm trong phòng tắm lớn ở biệt thự của Giang Chính Hình, lạy khung hình của Giang Chính Hình trong phòng khách - người tương đương với thần tài như thường lệ, sau đó thả mình xuống chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính, cả đêm ngon giấc.

Bên kia, Giang Chính Hình đang tăng ca ở công ty, khi anh hoàn thành xong công việc cuối cùng thì kim giờ đã huốt số mười. Anh mệt mỏi xoa hốc mắt, nghĩ mình không nên như thế. Anh chưa bao giờ mất tập trung trong lúc làm việc dẫn đến hiệu suất làm việc thấp lè tè như vậy, đều vì hôm nay xem tài liệu toàn nhìn thấy bóng dáng của ông chủ quán bar. Mà đã một ngày trôi qua, điện thoại của anh lại chẳng có lấy một tin nhắn nào từ đối phương, dù chỉ là một tin nhắn vu vơ. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Tổng giám đốc Giang ngáp một tiếng, dời hết toàn bộ kế hoạch ngày mai, dành ra thời gian rảnh để đến quán bar.

Chỉ cần anh cố gắng, thất tình sẽ không rượt kịp anh!

Ngày hôm sau, quán bar của Thịnh Tuyển Ninh vẫn nhộn nhịp như thường.

Giang Chính Hình đã ngồi trước quầy bar một tiếng, Long Island Iced Tea được rót đầy hết ly này đến ly khác.

Rượu này, nhạt nhẽo.

Quán bar không có ông chủ, cũng nhạt nhẽo nốt.

Hầu hết những người thường lui tới quán bar đều là cậu ấm cô chiêu trong giới, ai cũng biết Giang Chính Hình - một người nghiêm khắc, ở tuổi này mà đã mải mê làm việc. Thái độ tổng giám đốc Giang là lạ, không làm việc chăm chỉ bán sống bán chết ở công ty, mà lại chán chường uống rượu giải sầu ở quán bar, ánh mắt như đuốc khiến mấy đợt khách khứa không dám tới gần.

Trong quầy bar, chỉ có mỗi bartender Phương Duyệt nom hết sức tài giỏi, chỉ mới hơn 20 tuổi. Từ lúc Giang Chính Hình bắt đầu ngồi xuống, không ai dám đến gần quầy bar nữa, cô chỉ đành lau mãi ly rượu chân dài, chùi bóng loáng, bóng tới mức soi gương còn được.

Lần thứ năm Giang Chính Hình hỏi bartender: - Ông chủ vẫn đang bận à?

Phương Duyệt mỉm cười, trả lời: - Đúng vậy. ( truyện trên app T•Y•T )

Vì vậy Giang Chính Hình lần nữa đưa cái ly đã cạn nước cho cô, bảo cô rót đầy.

Phương Duyệt vẫn giữ nụ cười, cầm ly của Giang Chính Hình xoay người đi ra sau bếp.

Ông chủ Thịnh Tuyển Ninh bận bịu trong truyền thuyết đang ngồi chơi game trên ghế.

Chiều cao của Phương Duyệt không với tới tủ ly, bèn kéo ghế đi lục lọi: - Ông chủ, hết Long Island Iced Tea pha sẵn rồi, Vodka đâu?

Thịnh Tuyển Ninh chơi xong ván game, tìm Vodka giúp Phương Duyệt, kéo một thùng chất lỏng không màu không rõ tên ra: - Là thùng này à? Tôi vừa lấy thùng này pha.

Phương Duyệt cau mày nhìn kỹ nhãn tên nhỏ xíu trên cái thùng kia: - Nhưng ông chủ ơi, hình như thùng này là nước soda mà?

- Vậy hả?

Thịnh Tuyển Ninh vặn nắp ngửi thử, chẳng có chút mùi rượu nào, sự xấu hổ lặng lẽ lan ra giữa hai người.

Phương Duyệt: “…”

Thịnh Tuyển Ninh cúi đầu ngờ ngợ: - Sao không có ai khiếu nại?

- Chắc tại chỉ có mỗi một người uống thôi. Phương Duyệt tìm thấy Vodka thật sự ở tuốt trong tủ ly.

- Giang Chính Hình? Anh ấy vẫn chưa đi à?

- Chưa đi, đang xụ mặt ngồi trước quầy bar, cứ hỏi ông chủ mãi đấy. Nếu cậu còn không ra, khách khứa sẽ bị anh ta dọa chạy mất.

Thịnh Tuyển Ninh nghe vậy, cầm cái ly của Giang Chính Hình rót nước trắng.

Phương Duyệt đằng sau vừa pha rượu vừa nói thầm: - Thì ra là nước soda, tưởng đâu uống rượu cừ lắm chứ...

Giang Chính Hình ngồi cạnh quầy bar đang cúi đầu, bộ dạng chán chường, người như phai màu thành trắng và đen.

Tiếng thủy tinh trong trẻo chạm nhau, một bàn tay hết sức xinh đẹp đẩy ly nước trắng tới trước mặt Giang Chính Hình. Rõ ràng là nước không màu, thủy tinh trong suốt để lên mặt bàn bằng sứ đen. Màu sắc sặc sỡ loang ra từ chất lỏng trong ly, nhuộm màu Thịnh Tuyển Ninh trong mắt Giang Chính Hình thành tiêu điểm rực rỡ nổi bật duy nhất trong ánh mắt.

Đối với Thịnh Tuyển Ninh mà nói, chuyện ly hôn cũng giống như chuyện tốt đáng chúc mừng, nghĩ lại được thêm một mớ tiền trong tài khoản, ban đêm cậu ngủ càng ngon, thoạt nhìn tràn đầy sức sống.

Nhưng Giang Chính Hình ở đối diện thì ngược lại, đôi mắt vốn hút hồn rũ xuống, mặt mày tối tăm tiều tụy.

- Có chuyện phiền lòng à?

Thịnh Tuyển Ninh miệng nhanh hơn não, rõ ràng không nên xen vào chuyện của người khác, nhưng vẫn muốn biết chuyện gì lại khiến một người đẹp thành ra nông nỗi này. Rõ ràng là anh đòi ly hôn, chắc vì vừa nhận ra Thịnh Vãn Hâm mới là tình yêu đích thực anh quyết không thay đổi, đáng lẽ Giang Chính Hình phải thoải mái hơn cả Thịnh Tuyển Ninh cậu mới đúng chứ nhỉ?

- Ừm.

Giang Chính Hình nâng ly lên, động tác tao nhã, rõ ràng đang uống nước, nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm Thịnh Tuyển Ninh một tấc không rời. Đối với Giang Chính Hình không biết vừa rồi đã uống bao nhiêu ly rượu giả mà nói, một ly nước lọc chẳng khác gì rượu ngon. Chú nai con chạy lung tung trong lòng Giang Chính Hình được an ủi mà thả lỏng đôi chút. Anh suy tư, sau đó vẫn quyết định lên tiếng: - Tôi sắp ly hôn.

Trên đầu Thịnh Tuyển Ninh nhú ra một dấu chấm hỏi.

Gì chứ?

Hai dòng tin nhắn, ấy vậy mà lại khiến thượng đế bên A trong bản hợp đồng tiều tụy vậy à?

Anh dựa vào đâu mà tiều tụy chứ? Rõ ràng ngay cả hợp đồng cũng do nô lệ tư bản Tiểu Tùng tăng ca chuẩn bị...

Thịnh Tuyển Ninh cạn lời, nhưng ở trong mắt Giang Chính Hình lại biến thành thắc mắc, vì thế anh bắt đầu tự phân tích sâu xa.

- Đừng hiểu lầm, là bị người nhà ép liên hôn, tôi không quen cậu ta, cũng... không có tình cảm. - Giọng Giang Chính Hình nặng nề, cười khổ tự giễu.

Thịnh Tuyển Ninh: - Ò.

Nhưng không sao, tôi đang đứng ngay trước mặt anh, anh xem tôi có nét giống người trong tấm hình dán trên giấy đăng ký kết hôn không?

Còn tạm dừng? Làm như kiểu hai ta ngoại trừ tiền bạc thì còn có gì nữa ấy...

- Thật đó, cuộc hôn nhân này có tiếng chứ không có miếng, chẳng có tác dụng gì. Nửa năm, tôi vẫn luôn thấy chuyện này chẳng sao cả, dù sao sự khởi đầu của nó cũng chỉ vì giao dịch giữa hai bên gia đình. 

Giang Chính Hình nhìn Thịnh Tuyển Ninh bằng đôi mắt đong đầy tình cảm, càng nhìn càng thích: - Cho đến dạo gần đây tôi mới sực tỉnh, thì ra sau khi gặp được người mình thích, dù là chuyện trước đó cảm thấy nhỏ nhặt, cũng sẽ trở thành mục ưu tiên hàng đầu trong danh sách việc cần làm mỗi ngày.

- Ò. 

Thịnh Tuyển Ninh nhìn người cha 500 ngàn như bị vong nhập của mình, tự nhiên nảy ra một suy nghĩ to gan. Cậu chậm rãi mở miệng: - Nói đơn giản, là anh ngoại tình?

Giang Chính Hình đang cảm khái chuyện phong hoa tuyết nguyệt thì bị câu này làm đứng hình. Tuy là vậy nhưng... Câu từ chuẩn bị cả đêm dường như cũng trở nên vô dụng.

Giang Chính Hình vươn tay nhân lúc uống nước để hoãn lại, sau đó trầm giọng nói: - Tôi không yêu cậu ta, bọn tôi chỉ là hợp đồng hôn nhân, thậm chí nửa năm qua không hề gặp nhau.

- Nhưng mà, hai người đã kết hôn.

Thịnh Tuyển Ninh vươn chân dài móc lấy chiếc ghế cao bên cạnh rồi ngồi xuống, hướng dẫn từng bước một.

- Không sai, nhưng tôi chưa bao giờ bạc đãi cậu ta, chỉ là tôi sẽ không yêu cậu ta.

- Vậy nên, anh ngoại tình.

Trong mắt Thịnh Tuyển Ninh là nỗi thất vọng: - Còn vì thế mà đòi ly hôn!

Thịnh Tuyển Ninh hiểu lầm rồi!

Cậu hiểu lầm mình là tên đàn ông cặn bã!

Giang Chính Hình cố giấu đi sự hoảng loạn trong lòng: - Nhưng mà, ban đầu chúng tôi đã giao kèo đủ hai năm sẽ ly hôn ngay.

- Nhưng anh vẫn ngoại tình.

Thịnh Tuyển Ninh lắc đầu, im lặng trong chốc lát bèn cười nói: - Chắc anh thích người đó lắm phải không? Thích đến nỗi muốn ly hôn cậu ấy.

Trước nụ cười má lúm đồng tiền của Thịnh Tuyển Ninh, ban nãy uống rượu giả như bỗng xộc lên não, Giang Chính Hình chân thành nói: - Không sai, tôi vô cùng vô cùng thích...

- Nhưng cậu ấy đã làm sai gì đâu?

Thịnh Tuyển Ninh thình lình không kịp suy nghĩ, che mất từ “cậu” mà Giang Chính Hình nuốt trở lại.

Thịnh Tuyển Ninh nói tiếp: - Đối với người kết hôn với anh, nửa năm chẳng phải là tai bay vạ gió à?

Giang Chính Hình im lặng siết chặt cái ly trong tay, anh uống hết nước còn thừa: - Là tôi suy nghĩ không chu đáo, nhưng tình yêu này thình lình xuất hiện đột ngột quá, nếu giải quyết không tốt, thậm chí sẽ tổn thương người tôi thích, đúng không?

Thịnh Tuyển Ninh không kìm được, “chậc” một tiếng.

Sau khi kết hôn mới tỉnh ra, sao trước đó anh không làm gì đi? Cũng may trong nửa năm nay Thịnh Vãn Hâm không thay lòng...

- Chuyện đến nước này, tôi chỉ đành bồi thường cậu ta về mặt tiền bạc thôi! 

Đôi mắt Giang Chính Hình đỏ bừng, nhìn Thịnh Tuyển Ninh, sợ lại nhìn thấy nỗi thất vọng trong mắt đối phương dù chỉ một chút.

Kế hoạch suôn sẻ!

Mặt Thịnh Tuyển Ninh vẫn như thường, khẽ gật đầu như khen ngợi.

Khi Giang Chính Hình rời khỏi quán bar, đúng lúc Tiểu Tùng gửi cho anh “Trình bày việc chấm dứt hợp đồng bất chợt trong thời gian thực hiện thỏa thuận hôn nhân giữa anh Giang Chính Hình và cậu Thịnh Tuyển Ninh” bản sao (4).doc. Anh đọc thoáng qua mấy lần rồi gọi điện thoại đến thẳng bàn làm việc của Tiểu Tùng: - Có mấy chỗ cần sửa lại, gửi tôi ngay trong hôm nay...

Trong quán bar, Phương Duyệt vừa đi ra sau bếp thì thấy Thịnh Tuyển Ninh đang dùng máy tính trước quầy thu ngân để tra thông tin gì đó.

Thịnh Tuyển Ninh kêu Phương Duyệt một tiếng.

Cô ngờ ngợ tiến lên: - Ông chủ?

Thịnh Tuyển Ninh thuận tiện cầm ly chân dài rót nước chanh: - Nhìn giúp tôi xem công ty nào trang hoàng nhà cửa đẹp hơn?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play