Tháng 12 phương Bắc rét lạnh hanh khô, cây cối rụng hết lá làm quang cảnh càng thêm tiêu điều.

Phòng khám Tâm lý Ngụy Viễn là một cơ sở có giấy phép hành nghề, tọa lạc ở tầng một và hai của một tòa nhà văn phòng trong khu thương mại Hòa An. Nơi đây rộng rãi hơn so với các phòng Tư vấn Tâm lý nằm ở các tầng cao khác, khiến cho người ta cảm thấy thoải mái hơn.

Nhiếp Thành đeo khẩu trang, làm thủ tục đăng ký tại quầy lễ tân. Hồ Tiểu Phi ra tận cửa đón cậu, nhưng hai người không nói nhiều, đến văn phòng của cô mới bắt đầu trò chuyện.

“Người tiếp theo có hẹn trong một giờ nữa, thời gian của chúng ta có hạn, có chuyện gì xảy ra không?” Hồ Tiểu Phi đưa cho cậu một cốc trà, hỏi thẳng.

Trên điện thoại, Nhiếp Thành chỉ nói có việc cần hỏi, không đặt lịch hẹn, nên không tính là người tư vấn của cô.

“Tôi có một người bạn, trước đây đã trải qua một số sự việc, dẫn đến bị PTSD. Dù trong vài năm qua tình trạng đã tốt hơn, nhưng tháng trước bỗng dưng tái phát, và…” Nhiếp Thành suy nghĩ một chút: "Có một đoạn thời gian mất đi ký ức. Khi tỉnh dậy, anh ấy…”

“Xin lỗi.” Hồ Tiểu Phi cắt ngang: "Xin lỗi vì đã ngắt lời, nhưng tôi đã nghe quá nhiều câu chuyện bắt đầu bằng một người bạn. Xin nói rõ rằng chúng tôi không thể tư vấn cho những người quen biết người cần tư vấn được. Cần phải bảo đảm bảo vệ quyền riêng tư của người cần tư vấn. Nếu cậu thực sự có một người bạn như vậy, anh ấy cần đến đây và tự nói chuyện với tôi.”

Gương mặt Nhiếp Thành nóng lên, nhưng vẫn giữ được vẻ tự nhiên: "Tôi chỉ muốn hỏi ý kiến của cô, liệu trong trường hợp này có cần sự can thiệp của nhà tâm lý học không, hay nên đến bệnh viện?”

“Nếu tình trạng hiện tại của anh ấy vẫn ổn, có thể thử tư vấn trước, tránh việc phải dùng thuốc ngay. Tìm nhà tâm lý trong bệnh viện cũng được, nhưng chắc chắn cần có thẻ bảo hiểm y tế, có thể để lại hồ sơ. Nếu đến đây, tôi có thể giới thiệu cho cậu ấy bác sĩ chủ nhiệm Ngụy Viễn.” Hồ Tiểu Phi cười nói.

Không khí trở nên nhẹ nhàng hơn, Nhiếp Thành cũng cảm thấy thoải mái hơn, nên thẳng thắn nói: “Vậy có thể phiền cô giới thiệu cho tôi bác sĩ Ngụy Viễn không?”

Hồ Tiểu Phi không chế nhạo cậu, mà lấy một bảng thông tin cơ bản và câu hỏi đưa cho cậu, rồi ra ngoài sắp xếp thời gian. Không lâu sau, cô trở lại phòng tư vấn: "Bác sĩ Ngụy Viễn hiện đang có thời gian, vị khách tiếp theo của anh ấy còn sau một tiếng rưỡi nữa mới đến. Cậu có muốn tôi sắp xếp giúp cậu một giờ không? Phí tư vấn như thế này có thể chấp nhận được không?”

Nhiếp Thành gật đầu: "Xin hãy sắp xếp cho tôi.”

Hồ Tiểu Phi dẫn cậu đến văn phòng của bác sĩ Ngụy Viễn và nháy mắt với cậu, đảm bảo rằng cô sẽ giữ bí mật cho câu chuyện “một người bạn” mà cậu vừa nói.

Nhiếp Thành mỉm cười cảm ơn, gõ nhẹ cửa phòng của Ngụy Viễn.

“Xin mời vào.”

Khi đẩy cửa bước vào, cậu thấy Ngụy Viễn đang pha cà phê, trước mặt anh ấy có hai cốc, một cốc dành cho cậu.

Ngụy Viễn khoảng 37, 38 tuổi, dáng người trung bình, tóc được chải gọn gàng, đeo kính gọng vàng mảnh, ánh mắt sắc bén, lịch sự chào Nhiếp Thành và nở một nụ cười: "Mời ngồi. Cà phê có cần cho sữa không?”

“Xin chào Bác sĩ Nguỵ, phiền anh rồi.” Nhiếp Thành chào hỏi, ngồi xuống ghế xoay đối diện, quan sát căn phòng.

Trên bàn có một số tài liệu được xếp gọn gàng, không có bất kỳ vật dụng nào có thể làm rào cản như bút, khung ảnh hay lịch để bàn. Phía sau bàn làm việc là một kệ sách lớn sơn màu gỗ nguyên bản, tất cả các ngăn tủ đều có cửa gỗ, không thể nhìn thấy bên trong chứa đựng những cuốn sách dày cộp hay các sách chuyên ngành về bệnh tâm lý.

Nhìn về bóng lưng Ngụy Viễn, anh ấy đang xem qua bảng thông tin mà cậu vừa điền, để Nhiếp Thành có thời gian làm quen với môi trường.

Chỉ cần qua bóng lưng của anh ấy, Nhiếp Thành có thể cảm nhận được sự tự tin của anh ấy trong chuyên môn của mình. Đối với một nhà tư vấn có kinh nghiệm như Ngụy Viễn, bất quá cậu chỉ là một trong muôn vàn người tìm đến anh ấy mà thôi.

Nhiếp Thành dần dần cảm thấy thoải mái hơn, khi Ngụy Viễn đặt cốc cà phê trước mặt cậu, cậu đã hoàn toàn bình tĩnh.

“Anh là Nhiếp Thành, đúng không? Gần đây có chuyện gì xảy ra vậy?” Ngụy Viễn hỏi.

Nhiếp Thành bắt chéo tay trước ngực, ngón cái chạm vào nhau rồi lại tách ra: "Gần đây, tôi bỗng dưng có năm giờ đồng hồ không nhớ gì cả.” Sau đó, cậu ngẩng đầu nhìn Ngụy Viễn, tạm thời không có ý định nói thêm.

“Trước đây có từng xảy ra tình trạng tương tự không?” Ngụy Viễn hỏi.

Nhiếp Thành lắc đầu.

“Trước khoảng thời gian không có ký ức, anh đã làm gì?”

“Ăn bữa tối xong, đọc sách một chút, rồi không nhớ gì nữa.”

“Bữa tối." Ngụy Viễn ghi chú lại, rồi hỏi tiếp: "Sau khoảng thời gian mất đi ký ức, anh bắt đầu nhớ lại từ khi nào?”

“Một vài giờ sau. Tôi đã ngủ một giấc, và khi tỉnh dậy, nhận ra mình đã quên một số chuyện.” Nhiếp Thành nói.

“Ngủ một giấc?”

“Đúng.”

“Thức dậy vẫn ở nhà chứ?”

“Không, là ở bệnh viện.” Nhiếp Thành do dự một chút: "Bệnh viện An Định, tôi bị PTSD.”

Khi nghe thấy thuật ngữ tâm lý học, Ngụy Viễn hơi ngạc nhiên, không thể không ngồi thẳng người hơn, rồi lại liếc nhìn vào bảng thông tin, hỏi: “Trước đây có từng khám chữa gì không?”

“Có.”

“PTSD có liên quan đến nghề nghiệp của anh không, Cảnh sát Nhiếp?” Ngụy Viễn hỏi.

“Có.”

“Sự kiện gây ra PTSD xảy ra khi nào?”

“Cách đây hai năm.”

“Gần đây có triệu chứng gì không?”

“Có chút mất ngủ.”

“Cả đêm không ngủ được?”

“Không, tôi không dùng thuốc ngủ, sợ ảnh hưởng đến công việc ngày hôm sau và lo bị phụ thuộc vào nó. Thường thì phải thức đến hai, ba giờ sáng.”

Ngụy Viễn ghi chép một số điều đơn giản, phần lớn thời gian anh ấy đều nhìn vào Nhiếp Thành, cuộc trò chuyện không bị gián đoạn, anh ấy hỏi: “Có thể cho tôi biết hai năm trước đã xảy ra chuyện gì không?”

Câu hỏi này kích hoạt một công tắc trong tâm trí Nhiếp Thành, những hình ảnh lộn xộn và âm thanh la hét ngay lập tức xẹt qua đầu óc cậu, cơn đau nhói và sự thù hận dâng trào từ trái tim, như thể cậu đã trở lại khoảng thời gian xảy ra sự việc, một lần nữa ghi chép vụ án, lặp đi lặp lại với đồng nghiệp; những đêm dài không ngủ, một khi chợp mắt thì ác mộng liên miên. Dù có Khương Chuẩn bên cạnh, cậu vẫn vô thức thất thần, như thể đang ở hiện trường vụ án, bên tai thậm chí có thể nghe thấy những tiếng la hét chói tai, có lúc ngồi ăn ở nhà hàng lại đột nhiên đứng bật dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh… ( truyện đăng trên app TᎽT )

Dừng lại!

Hai bàn tay vừa nãy còn bình tĩnh bắt chéo giờ đây siết chặt lại, rõ ràng đang ngồi yên trên ghế nhưng lại như vừa trải qua một cuộc đua 100 mét, thở nhẹ, phải cố nén hơi thở để giữ bình tĩnh.

Ngụy Viễn không ngắt lời, kiên nhẫn chờ đợi.

“Tôi… vẫn chưa làm được.” Sau một lúc, Nhiếp Thành bình tĩnh lại nói.

Ngụy Viễn gật đầu, lại hỏi: “Anh có cảm thấy trong khoảng thời gian không nhớ, đã gặp phải tình huống chấn thương hoặc điều gì khiến anh đặc biệt sợ hãi không?”

“Tôi không biết. Nhưng tôi cảm thấy chắc chắn đã có điều gì quan trọng xảy ra trong thời gian đó, tôi muốn nhớ lại.”

“Tốt, tôi sẽ giúp anh. Lần gần đây nhất anh xuất hiện triệu chứng là khi nào?”

“Hơn một năm trước, trong quá trình thực hiện nhiệm vụ.”

“Khi đó triệu chứng là gì?”

“Đổ mồ hôi lạnh, tay run rẩy, có chút buồn nôn, nhưng không nghiêm trọng.”

“Trước đây đã từng xảy ra tình trạng mất trí nhớ chưa?”

“Không.”

“Điều gì khiến anh nhớ lại những chuyện đó?”

“Xác phụ nữ ở hiện trường vụ án mạng, chủ yếu là cái này.” Nhiếp Thành nói.

“Anh hiểu rõ tình trạng của mình, và từ câu chuyện của anh, triệu chứng cũng có sự cải thiện, đó là điều tốt. PTSD là rối loạn căng thẳng sau chấn thương, việc điều chỉnh trạng thái và tâm lý của bản thân là rất quan trọng, nhưng nếu không giải quyết vấn đề gốc rễ, triệu chứng vẫn có thể tái phát. Lần mất trí nhớ này của anh rất có thể cũng do PTSD gây ra, để phục hồi ký ức đã mất, anh phải đối mặt với quá khứ, phải đối mặt với sự kiện chấn thương của mình.” Ngụy Viễn nói.

Nhiếp Thành im lặng. Bác sĩ Mã cũng đã khuyên cậu, rằng trước khi quên đi, phải nhớ lại trước. Dù cậu rất sợ hãi điều đó, nhưng không hoàn toàn quên lãng như lần mất trí nhớ này, chỉ là không muốn phải đối mặt một lần nữa.

Mặc dù việc kể lại cho Ngụy Viễn dễ dàng hơn so với việc đối mặt với Hồ Tiểu Phi, nhưng vụ án của Quách Anh và chuyện lần này có quá nhiều điều phức tạp, cậu không dám nhẹ dạ bộc lộ tất cả cảm xúc của mình với một nhà tâm lý không quen biết.

“Tôi biết nghề nghiệp của anh rất đặc thù." Ngụy Viễn nhận ra sự lo lắng của cậu: "Anh yên tâm, tôi cũng có nguyên tắc nghề nghiệp của mình, tôn trọng quyền riêng tư của bệnh nhân, sẽ không tiết lộ cho bất kỳ ai nếu không có sự đồng ý của anh. Nhưng quá trình điều trị cần sự hỗ trợ từ những người xung quanh, anh không thể quá kín kẽ, nếu có những người thân thiết bên cạnh, có thể nhờ họ giúp đỡ một chút.”

Nhiếp Thành trầm tư, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ gật đầu: "Được.”

Các chủ đề sau đó trở nên nhẹ nhàng hơn, nhưng cậu vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi trạng thái đề phòng.

Một giờ trôi qua nhanh chóng, cốc cà phê trước mặt cạu chỉ vơi đi một chút cho có lệ.

Cậu rời khỏi văn phòng của Ngụy Viễn, cô gái lễ tân ân cần đưa cho cạu một cốc nước, hỏi xem cậu có muốn đặt lịch hẹn cho lần tư vấn tiếp theo không. Nhiếp Thành do dự một chút, đặt lịch hẹn cho chiều Chủ nhật tuần này.

Việc trị liệu tâm lý cần có thời gian, cậu không định một lần thấy được hiệu quả gì. Bác sĩ Mã trước đây tuy rất tốt, nhưng đã quá hiểu tình trạng của cậu, lần này cậu lại rất khó mở miệng với bà. Phương pháp của Ngụy Viễn đúng mực, không có gì sai lệch, lại được Hồ Tiểu Phi giới thiệu, cậu cần một bác sĩ, vì vậy quyết định tiếp tục thử nghiệm.

Cô gái lễ tân thấy cậu có ý định tiếp tục tư vấn, liền bắt đầu giới thiệu về chế độ thành viên. Nhiếp Thành với chút bất lực làm thẻ thành viên, rồi nhớ ra phải chào tạm biệt Hồ Tiểu Phi, hỏi cô hiện có thời gian không. Cô lễ tân nói rằng Bác sĩ Hồ hiện đang tư vấn cho bệnh nhân, có lẽ không tiện.

Nhiếp Thành gật đầu hiểu, gửi cho cô một tin nhắn, rồi bước ra khỏi phòng khám.

Gió lạnh từ tầng một của tòa nhà thổi vào khiến cậu tỉnh táo hơn, một giờ tư vấn giống như một bài kiểm tra không khói súng. Cậu lắc đầu thầm nghĩ, trong lòng cũng dần có chút mong chờ cho buổi tư vấn vào Chủ nhật.

Ngoài chiếc áo hoodie dính máu ở nhà, những ngày sau đó bình yên vô sự, không phát hiện ra những kế hoạch bí mật của mình. Ở Cục cũng không có vụ án lớn nào xảy ra, việc phát hiện thi thể bên bờ sông vào ngày 1 tháng 12 cũng không nghe thấy có tiến triển mới, chỉ có Trương Kiệt Minh liên tục nhắn tin cho cậu, tuần này gửi tin nhiều như trong nửa năm qua, ám chỉ rằng Khương Chuẩn không ổn.

Kể từ khi cậu rời khỏi Cục, đã hai năm cậu không liên lạc với Khương Chuẩn. Nhưng khi Ngụy Viễn nhắc đến “những người thân thiết bên cạnh”, cái tên đầu tiên xuất hiện trong đầu cậu vẫn là Khương Chuẩn, dù cái tên này đi kèm với một loạt ký ức ngọt ngào và đắng cay.

Chỉ riêng việc này, quán mì bò mà cậu đang ăn cũng là do Khương Chuẩn dẫn cậu đến. Nước dùng trong veo, thịt thơm ngon, mì vàng sáng, lại thêm nửa bát dầu ớt đỏ, nhìn thôi đã thấy thèm. Khương Chuẩn nói rằng trước khi chuyển nhà, ba anh thường dẫn anh đến đây ăn sáng.

Chỉ vì bát mì bò này, Nhiếp Thành nghĩ rằng có lẽ mình nên chủ động một lần, dù sao cũng phải có người tiên phong bước ra khỏi vùng an toàn chứ.

Mở danh bạ, tìm đến chữ cái J, ngón tay cậu dừng lại trên hai chữ ấy rất lâu, run rẩy vài lần mà không nhấn xuống.

Một, hai, ba, lý trí quay về, cậu vội nhấn nút khóa màn hình điện thoại, thở hổn hển hai cái, rồi nhét điện thoại vào túi, thanh toán và rời đi.

Về đến nhà, cậu tắm rửa để cơ thể ấm lên, rồi nằm trong chăn cảm thấy khó chịu.

Đến ba giờ sáng, cậu lại nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy gió mạnh thổi tan màn đêm, ánh sáng mặt trời của buổi sáng lóe lên.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play