Sau khi giải thích tình huống với Lý Mục, Nhiếp Thành rời khỏi trại tạm giam và trực tiếp đến quán cà phê. Trong cuộc gọi trước, cậu không nhắc đến chuyện của Ngụy Viễn, chỉ đề cập rằng lần trước khi gặp nhau ở đồn cảnh sát đã nói sẽ hẹn ăn cơm khi có thời gian, rồi hỏi khi nào cô rảnh. Vì vậy, họ hẹn gặp vào hôm nay.
Hồ Tiểu Phi, bạn học cấp ba của Nhiếp Thành hiểu rõ tính cách của cậu. Cậu vốn không phải kiểu người thích giao tiếp xã hội, lại càng không phải vì một lời xã giao mà gọi điện hẹn gặp. Rõ ràng là cậu muốn tìm hiểu một số chuyện, rất có thể liên quan đến Ngụy Viễn.
Thực ra, cô không muốn phải nhớ lại những chuyện liên quan đến người đồng nghiệp từng làm việc chung ấy. Bởi trước đây, cô luôn nghĩ Ngụy Viễn là một bác sĩ tâm lý có trách nhiệm, một người không tồi. Thế nhưng, một người như vậy lại trở thành kẻ giết người. Cho đến giờ, cô vẫn cảm thấy khó tin, hình ảnh về Ngụy Viễn trong cô trở nên mâu thuẫn, chia rẽ. Cô không muốn cứ phải nhớ lại, đánh giá, hay điều chỉnh suy nghĩ của mình về anh ấy từng chút một. Điều đó khiến cô đau đớn. Tuy nhiên, cô không từ chối lời đề nghị gặp mặt của Nhiếp Thành.
Hồi cấp ba, gia đình Hồ Tiểu Phi không mấy khá giả, cô thường thiếu sự chăm sóc, vì vậy có phần lôi thôi và nhút nhát. Khi bị người khác bắt nạt, Nhiếp Thành đã đứng ra giúp cô. Với Nhiếp Thành, đó có lẽ chỉ là chuyện nên làm, nhưng đối với Hồ Tiểu Phi, đó là ngôi sao sáng giữa cuộc sống tối tăm, là ánh sáng mang đến cho cô dũng khí và hy vọng sống tiếp khi cô rơi vào bế tắc. Cô luôn tin rằng, người tốt cần được đền đáp.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT