Người kia dáng cao thẳng, mặc áo xanh thẫm, giữa đường phố nắng gắt như cây trúc ngọc lạnh lẽo. Thi Lệnh Yểu khẽ động cánh mũi, thoáng ngửi thấy hương quen thuộc từ chàng. Cảnh tượng này quả thực xứng đáng gọi là “thần thái cao ngất, như ngọc thụ trước gió, không vướng bụi trần”, nếu như bên cạnh chàng không có một nữ lang đội mũ sa.
Thi Lệnh Yểu nghiến răng thầm mắng: “Lão vương bát đản, không phải bảo Nội Các có việc nên mới ra ngoài sao? Việc của Nội Các sao lại liên quan đến một nữ lang?!” Tức giận quá đỗi, nàng quên mình đang siết chặt cánh tay Tạ Quân Đình. Cậu nhóc không dám kêu thành tiếng, chỉ vặn vẹo mặt mày, đôi mắt trong veo rưng rưng, cầu cứu nhìn huynh trưởng.
Tạ Quân Yến khụ nhẹ, bước tới giữ cánh tay còn lại của mẹ: “A nương, trong chuyện này chắc chắn có hiểu lầm.”
Thi Lệnh Yểu thở dài: “Trà lâu này đúng là tà môn, lần nào đến cũng gặp chuyện.”
Lần đầu suýt bị Tạ Túng Vi phát hiện nàng còn sống, lần sau gặp Tần Vương trở về, giờ lại thế này. “Không lẽ đây là phong thủy đặc biệt gì sao?” nàng lẩm bẩm.
Tạ Quân Yến cười càng đậm hơn, rồi nghe tiếng “a nương” yếu ớt. Cả hai quay lại, thấy Tạ Quân Đình mặt mếu máo, tay kia chỉ cánh tay bị mẹ siết: “Hay là a nương thả con ra trước…”
Thi Lệnh Yểu “ái nha” một tiếng, vội buông tay, kéo tay cậu lên xem. Trên cánh tay trắng mịn in rõ vòng đỏ, nàng xót xa thổi nhẹ: “Lỗi tại ta không để ý.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT