Mây đen vần vũ, gió lạnh thổi qua từng đợt như báo hiệu một cơn mưa sắp đến.
Vệ Lân lúc này không còn tâm trí để căng thẳng. Hắn phải về Điện Tiền Tư bắt tay vào xử lý công việc xã giao. Trước khi đi, hắn móc từ trong ngực ra cuốn sổ ghi chép việc vặt ở ngự tiền, cẩn thận liếc nhìn bốn phía rồi hạ giọng: “Hôm qua thuộc hạ vốn định trình lên, nhưng bận theo dõi Triệu Cẩm nên chưa kịp. Điện Soái, sau này việc nghe ngóng ngự tiền vẫn do ta làm chứ?”
Cấm quân cũng có phân biệt. Chỉ có cấm quân Điện Tiền Tư mới đủ tư cách làm tai mắt cho Bùi Thiệu. Hắn mở cuốn sổ lướt qua một lượt rồi đáp: “Không cần. Giao cho người khác đi.”
Vệ Lân vâng lệnh lập tức lui xuống. Bùi Thiệu khép sổ lại, suy nghĩ một thoáng. Hắn không đi ra ngoài cung mà quay đầu bước vào khu vực cấm địa.
Đến khi xong việc ở Điện Tiền Tư, hắn di chuyển trong hậu cung gần như không khác gì nhà mình. Dù lúc này tuần phòng là cấm quân Thị Vệ Tư, cũng không ai dám cản bước. Phù Loan Cung bây giờ yên tĩnh lạ thường. Kỷ Phương ngồi trên ngưỡng cửa ngủ gà ngủ gật. Khi bóng người cao lớn đứng trước mặt che khuất ánh sáng, hắn mới giật mình tỉnh giấc, vội đứng dậy xoa khóe miệng: “Điện… Điện Soái sao lại đến đây?”
Bùi Thiệu không đáp chỉ đảo mắt nhìn quanh hỏi: “Người đâu cả rồi?”
Kỷ Phương vội vàng trả lời: “Công chúa đêm qua nghỉ ngơi không tốt nên đang mệt. Nô tài sợ tiếng bước chân của cung nhân làm phiền người, vì thế đã đuổi hết ra ngoài. Điện Soái đợi một chút, nô tài vào thông báo ngay.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT