Sau khi xem xét Vệ Lân xong xuôi, Trình Mộ Ninh mới trở về sương phòng. Ngày hè nóng bức oi ả, cả ngày bôn ba bên ngoài khiến người nàng nhớp nháp đến khó chịu, thế là nàng sai người mang nước đến để tắm gội. Ngân Trúc lúc này mới trông thấy những vết xanh tím trên cánh tay nàng, tuy đã nhạt đi nhiều so với sáng sớm nhưng vẫn khiến Ngân Trúc thoáng chốc kinh ngạc mà đứng lặng.
Đặc biệt là vùng phía dưới xương quai xanh.
Ngân Trúc hít sâu một hơi, khẽ thốt lên: “Công chúa…”
Trình Mộ Ninh có phần mệt mỏi, tựa người vào mép thùng tắm, mắt không buồn mở, chỉ nhẹ nhàng đáp: “Ừ?”
Ngân Trúc mấp máy môi, nhưng lại không biết nên nói gì cho phải. Thực lòng mà nói, Ngân Trúc từ nhỏ đã hầu hạ bên công chúa, thế nhưng không phải lúc nào nàng cũng có thể thấu hiểu được tâm tư của người. Năm ấy, nàng từng nghĩ rằng công chúa đối với Bùi Thiệu từ đầu đến cuối chỉ là hư tình giả ý, lợi dụng mà thôi, bởi vậy mới có thể dứt áo ra đi khỏi kinh thành không chút ngoảnh đầu, rồi suốt ba năm đằng đẵng ở Đặng Châu, chưa từng một lần nhắc đến Bùi Thiệu dù chỉ đôi lời.
Nàng im lặng không nói, như thể trên đời này vốn không có người ấy tồn tại.
Nếu không phải vì chiếc nhẫn ban chỉ kia lên tiếng, Ngân Trúc có lẽ thực sự đã tin như vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT