Trình Mộ Ninh bước xuống xe ngựa, tiến lên cùng Bùi Thiệu chào hỏi nhau bằng một nghi thức xã giao thường lệ, rồi đưa mắt nhìn về phía Thẩm Văn Giới, cất tiếng hỏi: “Ngươi hôm qua rốt cuộc làm sao vậy?”
Thẩm Văn Giới nghe xong, nét mặt lập tức cứng lại, ngượng ngùng cười khan hai tiếng. Hôm qua hắn đã vào kinh, Trình Mộ Ninh sai người nhắn lời đến cho hắn, vậy mà Thẩm Văn Giới ở trong nhà cứ lần lữa, do dự mãi, cuối cùng lỡ mất canh giờ. Sau đó, hắn quyết định nằm xuống ngủ một giấc, xem như quên luôn chuyện ấy.
Nhưng rõ ràng, đây không phải cách hay để giải quyết sự tình, bởi lẽ cái gì phải đến thì rồi cũng sẽ đến.
Thẩm Văn Giới đưa tay vuốt mũi, né tránh ánh mắt của công chúa, đáp: “Hạ quan trên đường hồi kinh bị bệnh một trận, hôm qua mới vào kinh, thân mình chưa được lanh lẹ lắm. Nằm xuống là ngủ luôn, đến khi tỉnh dậy thì đã lỡ giờ. Mong công chúa thứ lỗi cho… À, mà dọc đường này xóc nảy ghê gớm, đến giờ ta vẫn còn thấy đầu đau chưa khỏi. Công chúa, ta xin phép về phủ nghỉ ngơi trước, xin cáo từ, cáo từ vậy.”
Hắn vội chắp tay chào hai người, chân đã định trơn tru chuồn đi. Nào ngờ mới bước được hai bước, Trình Mộ Ninh đã gọi giật lại: “Ngươi đứng lại đó.”
Thẩm Văn Giới nhắm mắt, trong lòng thầm thở dài một tiếng.
Hắn quen biết công chúa đã nhiều năm, cùng bái sư dưới trướng thái phó. Những năm hắn làm thư đồng cho Trình Tranh, hắn với công chúa lại càng có tình nghĩa như bạn học cùng trường. Khi công chúa gặp chuyện, Thẩm Văn Giới không ngại đắc tội với Thánh Thượng, hy sinh tiền đồ để cầu xin thay nàng. Nhưng cái tình nghĩa ấy không liên quan gì đến tình yêu nam nữ cả.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play