Mặt Bùi Thiệu không cảm xúc, giọng điệu trong màn mưa càng thêm lạnh nhạt.
Trình Mộ Ninh nhìn hành vi của Hổ Ban Khuyển, khẽ nhếch môi dưới ô, rồi mới nâng ô lên, kéo dài âm cuối “Ừm” một tiếng, nói: “Mưa lớn quá, Điện Soái rộng lượng, có thể cho mượn chỗ trú chân không?”
Nàng nói xong, lại bổ sung thêm: “Ta bị ướt hết rồi.”
Rõ ràng là giọng điệu bình tĩnh vững vàng, nhưng lại khiến người nghe ra một chút ý làm nũng.
Làm nũng này không phải kiểu yếu đuối của nữ nhi gia, mà giống như sự tự tin nắm chắc phần thắng, như thể nhìn thấu mọi thứ, khiến người đối diện không còn chỗ che giấu. Bùi Thiệu đứng trong mưa đối diện nàng, ngón tay để sau lưng khẽ nắm lại. Không khí nhất thời trầm xuống, chỉ còn tiếng mưa rơi tí tách vang vọng.
Lưu Ông đứng sau cột lớn, thu hết thần thái tâm tư của hai vị chủ tử vào mắt, thấy vậy thì cười nói: “Công chúa nói gì vậy, phòng ốc đã sớm thu dọn xong rồi, nước ấm cũng chuẩn bị sẵn. Công chúa mau vào thay bộ y phục khô ráo, kẻo lại cảm lạnh.”
Chữ “đã sớm” này bán đứng Bùi Thiệu không sót chút gì. Bùi Thiệu mặt vô cảm liếc Lưu Ông một cái.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT