Hứa Kính Khanh mang sắc mặt nặng nề trở về phủ, quản sự đang chờ ngoài cửa.
Nguyên nhân là trong nhà có khách. Dưới hành lang dài, một bóng người đứng khoanh tay ngắm dòng nước chảy trên tảng đá cạnh núi giả. Nghe tiếng động, người ấy xoay lại, chắp tay chào: “Hứa tướng, sáng nay ta nghe tin Hầu phủ bị cháy, vội đến đây ngay. Không biết bên Hầu gia có chỗ nào cần giúp không?”
Nghe giọng, đó là tân khoa Trạng Nguyên Nghiêu Gia Dục.
Từ khi hắn vào kinh dự thi, Hứa Kính Khanh đã để ý hắn. Qua vài lần tiếp xúc, thấy người này có chí hướng, lại đủ dã tâm, là mầm non đáng trọng dụng, ông ta liền tung cành ô liu muốn thu nhận. Ban đầu chỉ định cài người vào Hàn Lâm Viện, tránh để Khương gia một tay che trời. Nhưng Hà Tiến Lâm đột ngột điều chức, Công Bộ thiếu người, mà Nghiêu Gia Dục lại am hiểu thổ mộc xây dựng, nên được sắp xếp vào đó.
Lúc này, đối mặt với hắn, sắc mặt u ám của Hứa Kính Khanh nhạt đi đôi chút: “Không sao, chỉ là mấy hành vi gian trá hấp tấp không đáng ngại. Hôm nay ngươi không vào cung nhận nghe sự vụ sao?”
Sùng Thánh Tự vốn do Hà Tiến Lâm phụ trách đo đạc tu sửa. Nhưng hắn ta bị điều nhiệm bất ngờ, lại đúng lúc chiến tranh sắp xảy ra, triều đình trên dưới đều rối loạn. Quan lại Công Bộ lười biếng, Sùng Thánh Tự là nơi sai sự trong cung, có Nội Thị Tỉnh giám sát, không vớt được gì lại không thể lười nhác, nên hầu hết việc không ai muốn nhận đều giao cho Nghiêu Gia Dục.
“Ta đang định đi, tiện đường ghé thăm Hứa tướng,” Nghiêu Gia Dục có diện mạo thanh tú nho nhã, giọng điệu không nhanh không chậm. “Nếu Hứa tướng không có việc quan trọng, Tử Lăng xin không làm phiền nữa.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play