“Rè—rè—rè—”
Tiếng ve ngân dài, nó cứ thế réo rắt mãi không dứt mỗi khi hè về, âm thanh chói tai vờn trong không khí nóng bức chẳng khác nào một mồi lửa dễ bén. Nó theo nhịp thở của tôi lan ra tứ chi, bao trùm lấy vô số tế bào nhỏ bé, từng chút từng chút nuốt chửng sự tĩnh lặng trong lòng. Tiếng kêu càng inh ỏi, tôi càng thấy bức bối.
Mỗi lần dẫn Kiều ra công viên đợi lão Khâu, tôi đều nghe thấy những âm thanh khó chịu ấy. Nhưng so với một nỗi sợ hãi khác, cảm giác bực bội này chẳng đáng là bao. Nếu được chọn, tôi thà nghe tiếng ve còn hơn nghe thấy âm thanh tuyệt vọng của Kiều.
“Rầm!”
Một tiếng động lớn cắt ngang tôi và người bên trong cánh cửa. Bên trong vang lên những giọng nói lộn xộn xen lẫn tiếng gào thét, giọng dỗ dành hoảng hốt của một người phụ nữ nhẹ nhàng như mưa xuân rơi xuống, nhưng chẳng thể xoa dịu kẻ đang cơn hoảng loạn.
Bức rèm mỏng trong phòng khách bị cơn gió nhẹ thổi tung, những sợi tua rua đung đưa khe khẽ, lướt qua một thứ gì đó. Nhìn kỹ lại, tôi mới thấy mấy sợi tóc trắng lơ lửng bên bệ cửa sổ, nhẹ nhàng rơi xuống sàn nhà.
Tôi nhìn chằm chằm vào chúng hồi lâu, rồi từ từ ngẩng đầu lên, bên ngoài đã chìm vào tĩnh lặng. Bầu trời rộng lớn tựa như tâm trạng tôi, ngày càng trầm xuống. Nhưng nó không tối đen, mà là một thứ sắc tím sẫm, vắt từ lớp xám bị nén chặt, một màu sắc nặng nề như đang cố diễn tả không khí căng thẳng nơi đây.
Cánh cửa phòng Kiều run lên mấy cái sau cú va đập, rồi những tiếng “rầm rầm” vang lên không ngừng, có lẽ là đồ đạc bị đập vỡ.
Tôi không thích buổi hoàng hôn.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play