Một đêm nọ, tôi mơ thấy nơi chân trời xa xăm có một tòa lầu cổ kính mang đậm nét xưa. Thế Khanh nâng trong tay một viên minh châu tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, từ trong tòa lầu ấy chậm rãi bước đến.
Anh nói: “Đây là ngôi sao sáng nhất trên trời. Khi em vui, nó sẽ rực rỡ hơn. Khi em buồn, nó sẽ mờ đi.”
Anh dịu dàng vuốt ve gò má tôi, như thể đang vỗ về điều gì đó. Anh cười, ôn nhu mà sâu lắng, những ngón tay thon dài cuốn lấy vài sợi tóc lòa xòa bên tai tôi, khẽ vén lên. Rồi dần dần, anh cúi xuống kề sát tôi, tựa cổ vào nhau, gần gũi mà tĩnh lặng—tựa như tư thái tình nhân quấn quýt thân mật nhất.
Cả biển hoa phấn hồng trong lòng tôi rung động, e lệ mà khẽ lay động theo gió, còn Thế Khanh chính là cơn gió xuân trêu ghẹo mà nồng nhiệt ấy.
Anh gọi tôi thật dịu dàng: “Thả Thả…Anh ở đây, dùng cách này cưới em. Em có nguyện ý không?”
“Nguyện ý.”
Gương mặt tuấn tú của anh khi tỏ khi mờ, từ thuở thiếu niên non trẻ, đến lúc trưởng thành chín chắn, rồi dần dà già nua…tất cả bỗng vụn vỡ, tan biến, lại chắp vá, chuyển đổi thành những bức tranh đen trắng trôi lơ lửng, cuối cùng đọng lại giữa muôn vàn chiếc đèn lồng rực rỡ, lập lòe phát sáng giữa ánh đỏ phồn hoa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT