Tôi cứ ngỡ có lão Đỗ giúp khuyên Tần Bùi Chiếu, sớm muộn gì tôi và Kiều cũng có thể tu thành chính quả…
Đầu đông, tôi đắp chiếc chăn bông ấm áp, thoải mái nằm trên giường đọc danh tác, thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn Kiều đang gõ bàn phím trước bàn học, trong lòng đã cảm thấy mãn nguyện. Liếc qua bài viết trên màn hình máy tính, tôi hào hứng hỏi: “Nếu bài anh viết bị chê bai, anh có thấy khó chịu không?”
Kiều chẳng cần suy nghĩ, vô thức đáp: “Có lỗi thì sửa, không có thì tiếp thu. Nếu không thể nói ra khuyết điểm, thì lời khen cũng chẳng khác gì bọt biển.”
Ban đầu tôi cứ tưởng anh ấy sẽ nói kiểu như thấy bực bội hay chán nản, nhưng câu trả lời này cũng không nằm ngoài dự đoán. Tôi gật đầu, khâm phục trong lòng.
Bên ngoài trời tối đen, sắp có mưa…
Bỗng dưng, tiếng chuông điện thoại vang lên—bản ghi âm tôi từng cài làm nhạc chuông trong máy của Kiều. Một cuộc gọi đã làm gián đoạn sự tập trung của anh ấy. Kiều áp điện thoại lên tai lắng nghe, ban đầu còn khẽ mỉm cười, nhưng chẳng bao lâu sau, nụ cười ấy cứng lại, nét mặt dần lộ ra vẻ nghiêm trọng. Rồi anh ấy quay sang tôi, cẩn trọng nói:
“Thả Thả, mẹ em đã uống thuốc tự tử rồi…Nhà em cũng sắp phá sản.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT