“Ý em là lựa chọn của chị là đúng phải không?” Phương Chu hỏi.
Phương Chu có thể dễ dàng hiểu được ý của Tây Á dù cô bé chưa nói trọn vẹn câu. Điều này khiến Tây Á trông rất vui vẻ, cô bé gật đầu thật mạnh, mái tóc vàng óng ánh của cô bé tung lên như một chú cún con đang vẫy đuôi.
Lần đầu tiên Phương Chu nở một nụ cười với cô bé: “Vậy thì chị xin mượn lời chúc may mắn của em.”
Cô quay đầu đi, lập tức thu hồi nụ cười. Cô không ngờ rằng cảm xúc của mình lại có thể bị một đứa trẻ phát hiện ra, xem ra cô lo lắng hơn so với những gì bản thân tưởng tượng.
Tuy nhiên, Phương Chu cũng không hoàn toàn tin lời của Tây Á. Phạm vi và hướng tiên đoán của cô bé chắc chắn có những giới hạn. Hiện tại, cô vẫn chưa thể xác định hoàn toàn phương hướng và phạm vi đó, chỉ có thể xem lời nói của cô bé như lời chúc may mắn mà thôi.
Nhìn thấy nụ cười của cô, Tây Á tỏ ra rất mãn nguyện. Có vẻ vì di chứng từ việc sử dụng năng lực, cô bé nhanh chóng trở nên buồn ngủ và cuối cùng tựa vào cánh tay Phương Chu mà thiếp đi.
Không lâu sau khi Tây Á ngủ, Lôi Thiết và Hề Hướng quay lại, hai người đi ra từ thang máy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play