Ngược lại là Tống Thanh Hàm nhìn dáng vẻ tâm thần bất an của cô, luôn cảm thấy do mình bị thương, vì thế càng thêm ngoan ngoãn, cả buổi chiều đều dính lấy cô, đi đâu cũng đi theo, cho dù là đi vệ sinh, anh đều canh ở cửa.
Đám người Tôn Phương cũng tới một lần, dặn dò Túc Kiều Kiều, bảo cô không nên lười biếng, làm nhiều việc, không cần cái gì cũng giao cho Tống Thanh Hàm, anh chịu tội, còn phải làm thêm chút đồ ăn ngon bổ sung các loại.
Túc Kiều Kiều đương nhiên ngoan ngoãn đáp ứng, trước mặt ba mẹ, cô luôn là một cô gái ngoan ngoãn.
Buổi chiều thời gian làm việc, cả thôn mới thật sự náo nhiệt hẳn lên.
Đại đội trưởng dùng loa lớn hô to khắp thôn, bảo mọi người đến ruộng lúa chia thịt, thuận tiện khen ngợi anh hùng một chút —— “May mà đồng chí Tống Thanh Hàm đánh chết con lợn rừng này, bằng không không chỉ cây trồng sẽ bị gặp họa, chúng ta đều phải cảm tạ đồng chí Tống Thanh Hàm....”
Túc Kiều Kiều đang rửa rau, chuẩn bị nấu cơm sửng sốt, nhìn về phía Tống Thanh Hàm, cười nói: “Đi, chúng ta đi chia thịt.”
“Ừm.” Tống Thanh Hàm nhìn trộm cô một cái, thấy cô thật sự vui vẻ, cũng mỉm cười, hai người cùng nhau nắm tay đi ra ngoài.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT