Đêm qua, nàng vừa khóc vừa ngủ thiếp đi, sau đó thế nào nàng cũng không biết. Hai người bọn họ có xảy ra chuyện gì hay không, nàng cũng không biết.
Nghĩ đến đây, sắc mặt nàng hơi tái, không khỏi rúc vào chăn trốn, nàng qua đêm trong phòng biểu ca, nếu để người khác biết được, không có gì cũng sẽ bị nói thành có gì đó, mà nàng cũng sẽ bị nhấn chìm trong nước miếng. Theo hô hấp của nàng, dưới chăn trở nên ngột ngạt, nàng không biết nên làm gì bây giờ, đôi mắt nàng không khỏi lại bắt đầu ướt.
Bóng tối dưới chăn bỗng bừng sáng, nàng nhìn theo ánh sáng, Chung Tịch đứng ở đầu giường, trên tay vẫn cầm chiếc chăn.
“Trốn trong chăn làm gì? Coi chừng khó thở.” Chung Tịch nhẹ giọng nói. Hắn đỡ Vân Lạc dậy, để nàng dựa vào đầu giường, vươn tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt nơi khoé mắt nàng, đồng thời cởi dây thừng trên cổ tay nàng.
Ngày hôm qua Vân Lạc không ngừng giãy giụa, cổ tay đỏ bừng, còn có vài vết trầy xước. Chung Tịch lấy lọ thuốc mỡ từ ngăn kéo nhỏ cạnh đầu giường, nhẹ nhàng bôi lên cổ tay Vân Lạc.
Nhìn vết thương trên cổ tay, Vân Lạc không khỏi phồng má, đêm qua bảo hắn cởi thì hắn không cởi, hiện giờ thấy nàng bị thương, còn biết lấy thuốc bôi cho nàng.
Nàng rút tay ra khỏi tay Chung Tịch, không muốn để ý đến hắn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play