Chung Tịch vươn tay chậm rãi tới gần Vân Lạc, thấy nàng không né tránh mới chạm vào gương mặt nàng, dùng đầu ngón tay lau đi vệt nước mắt trên khóe mắt nàng, nhẹ giọng dỗ dành: “Được, muội không ghen, ta không có cô gái nào khác, chỉ có muội, không ăn cơm với các nàng, chỉ ăn cơm với muội, đừng đi nữa, được không?”
Vân Lạc bị hành động dịu dàng cùng giọng nói trìu mến đến kỳ lạ của hắn làm cho ngây ngẩn cả người, trái tim nàng đập thình thịch, dường như nàng không có cách nào lừa dối bản thân. Trong tim nàng có Chung Tịch. Cho dù Chung Tịch bắt nàng tới đây, cho dù hắn dọa nàng sợ, nàng cũng không thể ghét Chung Tịch. Loại cảm giác này khiến nàng vừa xa lạ vừa sợ hãi nhưng lại không khỏi muốn tới gần.
“Không được, huynh bắt nạt muội, muội càng phải đi.” Nàng rầu rĩ nói.
Chung Tịch bị nghẹn họng, hắn xấu hổ nói: “Muội không đi, ta sẽ không bắt nạt muội.”
“Vậy huynh thả muội ra trước.” Vân Lạc duỗi đôi tay bị trói về phía trước. Nàng không muốn bị trói.
Chung Tịch liếc nhìn nàng, chậm rãi giơ tay, nhẹ nhàng vén lọn tóc bên má nàng ra sau tai, mặt đối mặt, nghiêm túc nhìn nàng: “Ta không muốn buông tay muội, ta sợ muội sẽ rời đi.”
“Vân Lạc, ta thích muội, sau khi biết tất cả những việc muội làm là để bảo vệ chúng ta, bảo vệ nhà họ Chung, trong lòng ta rất khó chịu, bởi vì những ngày này ở bên muội, ta dần không tìm thấy trái tim mình, nó đã chạy tới chỗ muội. Mà muội lại hoàn toàn không nhìn thấy nó, muội vẫn muốn về nhà, vẫn muốn rời đi. Ta không muốn muội đi, lại không biết nên giữ muội ở lại thế nào, chỉ có thể bắt muội tới đây. Ta nghĩ kỹ rồi, nếu muội không đồng ý, ta sẽ nhốt muội trong phòng, như vậy muội sẽ không đi đâu được.” Nói tới đây, Chung Tịch dừng lại, thấy sắc mặt Vân Lạc thay đổi, hắn nói: “Lạc Lạc, muội ghét ta sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play