Vân Lạc giãy giụa trong lòng, chuẩn bị tốt tâm lý, nàng mở to mắt, bất ngờ đối diện với một đôi mắt như cười như không.
Nàng chột dạ tới mức lập tức ngửa đầu thẳng tắp, quay người đi, nhanh chóng dùng ống tay áo lau khóe miệng, sau đó sờ soạng, xác định trên mặt không có nước miếng, nàng mới rầu rĩ nói: “Biểu ca, muội… Muội sai rồi.”
Chung Tịch nhìn cô gái giống như con chim cút, độ cong ở khóe miệng lại tăng thêm vài phần: “Muội sai ở đâu?”
“Muội… Muội không nên ngủ trên vai huynh, càng không nên làm bả vai của huynh… bị ướt.” Giọng Vân Lạc ngày càng nhỏ.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Chung Tịch tiếp tục trêu chọc nàng.
“Giặt quần áo giúp huynh được không? Lần sau muội tuyệt đối sẽ không dựa vào vai huynh nữa.” Vân Lạc nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, càng nói càng kiên định.
Chung Tịch nghe thấy câu đầu tiên còn rất vui, cuối cùng nàng cũng hiểu ra rồi. Không ngờ câu nói tiếp theo lại khiến nụ cười của hắn tắt lịm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT