Vân Lạc không ngờ lại đột nhiên nhắc đến mình. Đời trước rõ ràng không xảy ra những việc này, biểu ca không bị sắp xếp đi xuống phía Nam, cũng không để nàng về nhà. Có thể là do nàng sống lại dẫn đến xảy ra chút thay đổi.
Nàng nghĩ đến cha mẹ, vành mắt chợt ươn ướt.
“Ôi, đừng khóc, để biểu ca đưa con về thăm nhà. Đừng khóc, sắp được gặp cha mẹ rồi.” Chung lão gia hơi luống cuống, vội vàng an ủi.
Chung phu nhân âm thầm véo Chung lão gia một cái, ông già này có biết nói chuyện không thế? Bà đang muốn mở miệng an ủi Vân Lạc thì nàng đã lên tiếng.
“Con không sao, chỉ đột nhiên rất nhớ cha mẹ nên mới không khống chế được, để cho mọi người chê cười rồi ạ.” Vân Lạc cầm khăn tay lau nước mắt, khịt mũi, khẽ nói.
“Muội thu dọn đồ đạc đi, mấy ngày nữa chúng ta sẽ xuất phát, muội có thể gặp cha mẹ muội nhanh thôi.” Chung Tịch nói.
Vân Lạc đáp lời rồi chuyển chủ đề.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play