Bạch Liễu cụp mắt, trong mắt mang theo sự tàn nhẫn, đã đến nước này mà vẫn không muốn vứt bỏ đứa con riêng, đợi lát nữa xem ông còn có thể trụ nổi không. Hắn nhìn trong đám người, nhếch mắt lên.
“Bạch lão gia, nghe nói ông là cha của Bạch Dương? Thế khi nào sẽ trả số tiền hắn nợ, chắc nhà họ Bạch không định quỵt nợ đâu nhỉ?” Cường ca nghênh ngang đi tới.
“Hắn nợ bao nhiêu tiền?” Bạch Liễu nói.
“Tiền gốc là một trăm hai mươi lạng, tính đến hôm nay, hắn đã nợ hai ngày, tính cả lãi thì hắn phải trả ba trăm lạng bạc.” Cường ca nhìn về phía Bạch Liễu: “Hỏi rõ ràng như vậy là định trả tiền đúng không? Vay nợ thì trả tiền, đây là chuyện rõ như ban ngày, nếu tiếp tục không trả, bọn ta sẽ chặt tay hắn. Kể cả quan lão gia đến thì bọn ta cũng có lý.”
“Cha, cha mau cứu con, cứu con với. Con không muốn bị chặt tay, không muốn thành người tàn tật đâu.” Bạch Dương gào to.
Trong lòng Bạch Dương gần như sụp đổ. Cha ruột không nhận hắn ta thì thôi, đã thế người của sòng bạc còn đuổi theo đòi nợ, hắn ta không muốn bị chặt tay.
“Cha, cầu xin ngài cứu con, có ba trăm lạng mà thôi, không đáng bao nhiêu so với cha nhưng lại có thể mua mạng sống của con. Cha cứu con đi.” Bạch Dương buông con sư tử bằng đá ra rồi nhào lên túm chặt chân Bạch Xương Bình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play