Lưu Thúy đang may giày cưới cho hai tân nhân, nghe vậy ngẩng đầu nhìn cô: “Chắc không cần đâu. Hồi chị cưới cũng không có khăn che mặt, chỉ đeo một bông hoa đỏ thôi. Còn em, hồi đó em có dùng khăn che không?”
Lý Thính Vân ấp úng không trả lời được.
Cô chỉ nhớ rằng thời này, có người cưới vẫn dùng khăn che mặt, còn chính đám cưới của cô thì cô không nhớ rõ cảnh tượng nữa, cũng không biết có dùng khăn che hay không.
Đang nói chuyện, Diêu Tuyết Oánh tay cầm một đống đồ bước vào, nghe thấy hai người bàn tán, cô ấy lập tức từ chối: “Em không cần thứ đó đâu, che khuất tầm nhìn phiền lắm, em chỉ muốn trong ngày quan trọng nhất được nhìn rõ anh ấy thôi.” Vừa nói cô ấy vừa ngẩng mặt lên, trông đầy khao khát: “Ngày đó anh ấy chắc chắn sẽ là người đẹp trai nhất.”
Chị Lưu Thúy trêu chọc: “Dù không phải là ngày cưới, vào những ngày bình thường khác, trong mắt em, anh ấy cũng vẫn là người đẹp trai nhất, đúng không?”
Diêu Tuyết Oánh đặt đồ xuống bàn, hất cằm tự hào: “Đương nhiên rồi, trong mắt em, anh ấy chắc chắn là đẹp trai nhất.”
Đây chính là câu “người yêu trong mắt hóa Tây Thi” mà người ta thường nói sao?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT