Lâm Ngọc Trân ngủ say, Lý Thính Vân cũng xoa bóp vai mình rồi bước vào phòng ngủ. Hôm nay định làm một vài việc nhưng chưa kịp làm. Ôm Tam Oa cả buổi sáng, dù Dịch Dương có giúp đỡ, nhưng phần lớn thời gian vẫn là cô bế, giờ tay đau nhức vô cùng.
Họ đã ăn trưa tại nhà ăn quốc doanh, giờ là lúc thích hợp để ngủ trưa.
Thay đồ thoải mái, ôm Tam Oa, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Mơ mơ màng màng, cô nghe thấy có tiếng động. Nhà ở khu gia đình của quân đội rất an toàn, cô không lo lắng là có kẻ xấu đột nhập.
Hơi hé mắt nhìn, thấy Dịch Dương đã gọi điện xong và trở về. Có lẽ thấy vợ con đang ngủ, động tác thay đồ của anh rất nhẹ nhàng. Thay đồ xong, quay đầu nhìn lại, thấy vợ mình đang hé mắt nhìn anh.
Dịch Dương nằm xuống bên cạnh cô, ôm cô từ phía sau, khẽ hỏi: “Anh làm em tỉnh à?”
“Không có.” Lý Thính Vân lúc này buồn ngủ quá, lơ mơ hỏi một câu: “Sao anh về nhanh thế?”
Dịch Dương nói câu gì đó mà cô quá mệt không nghe rõ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT