Thời buổi này, lương thực khan hiếm, mua gạo, mua thịt hay nhiều thứ khác đều cần có tem phiếu.
Không ngờ đồ đạc trong không gian của vợ mình lại nhiều đến mức cô nghĩ đến chuyện mang ra ngoài bán?
Trước đây, anh không quá tò mò về không gian của Lý Thính Vân, chỉ nghĩ nó giống như một cái kho của gia đình, chỉ để bảo quản thức ăn thôi. Giờ xem ra, cái kho này hẳn là rất lớn, lớn đến mức cô có thể lấy lương thực bên trong ra bán được.
“Có thể thì có thể.” Dịch Dương nói: “Nhưng doanh trại nằm ở ngoại ô, cách thành phố khá xa. Nếu muốn vào thành phố, phải mất hơn một tiếng mới tới nơi.”
Đó đúng là một vấn đề khó khăn. Lý Thính Vân suy nghĩ một lát, hỏi: “Nếu em nói ra ngoài chơi, rồi quay về trong ngày, có ai theo dõi không?”
“Sao lại có chứ?” Dịch Dương bật cười: “Em đâu phải gián điệp, theo dõi em làm gì?”
“Vậy là được rồi.” Cô yên tâm: “Tối nay anh vẽ giúp em bản đồ đường vào thành phố nhé, vẽ cả những con đường ít người đi qua nữa. Em tự đi được.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT