Tôn Đại Cương cũng nhìn thấy vết xước trên tay Tam Oa, môi mím lại.
Chỉ là một vết xước nhỏ xíu, thậm chí còn chưa chảy máu, sao có thể so sánh với dấu chân to tướng trên người Quan Mộng Đình chứ?
Rõ ràng là Quan Mộng Đình bị thương nặng hơn nhiều.
Nhưng lời này, Tôn Đại Cương không dám nói ra, phần vì thân phận của Dịch Dương cao hơn, anh không dám đắc tội. Phần khác là vì Quan Mộng Đình là người lớn, hành xử như thế với một đứa trẻ thì không đúng về mặt đạo đức.
Sắc mặt Dịch Dương lạnh băng: “Vợ anh đẩy con nhà tôi, tôi còn chưa tìm anh để đòi lời giải thích, vậy mà anh lại tới đây gây chuyện trước?”
Nghe như thể sắp bị tính sổ, Tôn Đại Cương vội vàng phủ nhận: “Không phải không phải, tôi nghe vợ tôi nói đã đẩy con anh, vì vậy mới nghĩ đến đây để xin lỗi, tuyệt đối không có ý định gây sự.”
Người đàn ông to lớn vạm vỡ, mặt dày cười, trên khuôn mặt đầy vẻ xin lỗi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play