Lý Thính Vân chẳng buồn tranh cãi với cô ta nữa, chỉ thản nhiên đuổi khách: “Đây là sân nhà tôi, cô muốn đi thì đi đi, nhà tôi không hoan nghênh cô.”
Quan Mộng Đình ngồi bệt dưới đất, ôm lưng mình, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô đá tôi đến thế này, nói một câu là muốn xong chuyện à? Mơ đi!”
Cô ta mơ sao? Nghe lời cô ta, Lý Thính Vân thấy buồn cười. Cô ta mơ cái gì chứ?
“Để tôi nói cho cô biết.” Lý Thính Vân đứng trên mặt đất, cúi nhìn Quan Mộng Đình nằm dưới đất, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy rùng rợn: “Nếu cô không đi, đừng trách tôi đá thêm phát nữa. Tôi là người ở quê, sức khỏe rất tốt, cô không phải là đối thủ của tôi đâu.”
Quan Mộng Đình ôm lưng, thoáng chút sợ hãi hiện lên trên gương mặt.
Cô ta mấp máy môi, định nói gì đó nhưng bị ánh mắt lạnh lẽo của Lý Thính Vân dọa sợ. Sợ rằng nếu mình nói thêm gì nữa thì sẽ thật sự bị đá thêm một cú nữa, cuối cùng cô ta chẳng dám nói gì, chỉ lồm cồm bò dậy, ôm lưng rời đi.
Quan Mộng Đình vốn là kẻ rất giỏi nói xấu sau lưng, chỉ cần nhìn cách Tôn Đại Cương nói mấy câu hồi sáng là đủ biết. Tôn Đại Cương thuộc kiểu người luôn vô điều kiện đứng về phía Quan Mộng Đình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT