Nói xong, Quan Mộng Đình còn lướt mắt về phía Lý Thính Vân, ánh mắt ấy rõ ràng là muốn ám chỉ cô. Từ nãy tới giờ, Quan Mộng Đình vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng đã đành, vì hai người cũng chẳng quen thân gì. Nhưng giờ mà lại nói những lời như thế này?
Cô đúng là xuất thân nông thôn, nhưng có phải vì thế mà người ta muốn nhìn cô thế nào cũng được?
Lý Thính Vân định phản bác lại thì chợt nghe một giọng nói khác vang lên: “Này… cô gì ơi, cô nói thế không đúng rồi, chơi hố cát thì có liên quan gì đến dân quê chứ? Trẻ con có đứa nào không thích chơi cát đâu? Đừng có nhìn người ta bằng ánh mắt thành kiến như thế chứ.”
Quay đầu lại, Lưu Thúy đang đứng đó, vẻ mặt lúng túng nhìn Quan Mộng Đình: “Tôi cũng là người quê đấy, nhưng không nghĩ dân quê lại thấp kém hơn ai cả… và…”
“A, xin lỗi.” Quan Mộng Đình đáp, chẳng tỏ vẻ ngượng ngùng chút nào: “Người tôi nói không phải là chị đâu, Lưu Thúy, chị đừng để bụng, tôi đang nói mấy đứa trẻ trong hố cát kia kìa.”
Có vẻ Quan Mộng Đình nghĩ rằng ngoài Đại Oa, Nhị Oa thì Hổ Thặng cũng là con của Lý Thính Vân. Cô lạnh nhạt, mỉa mai đáp: “Cô tính luôn cả con gái cô vào đấy à?”
Quan Mộng Đình túm lấy Tôn Tiểu Ngọc kéo ra khỏi hố cát, còn trừng mắt lườm Lý Thính Vân một cái. Lưu Thúy lại càng ngượng ngùng, lần này chẳng nói gì thêm với Quan Mộng Đình mà gọi con mình: “Hổ Thặng, ra đây nào, chúng ta về ăn cơm thôi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play