Lưu Thúy bị Quan Mộng Đình kéo đi, ngạc nhiên quay lại nhìn Lý Thính Vân. Cô cũng không ngờ Quan Mộng Đình lại né cô, qua nhờ Lưu Thúy cho mượn đồ, trong khi nhà cô gần hơn hẳn, và Quan Mộng Đình cũng không biết rằng cô chỉ mới dọn đến hôm qua.
Nhìn bóng hai người khuất sau cổng, Lý Thính Vân ra sân gọi Đại Oa và Nhị Oa về ăn cơm. Cô vừa tới đây, còn chưa quen thuộc nhiều thứ, nhưng mấy chỗ trẻ con hay chơi, chắc chỉ có bãi đất bên phía đông sân vận động cô nhìn thấy khi đi qua hợp tác xã sáng nay.
Lúc đó, cô thấy ở xa có một bãi cát. Trẻ con nào mà chẳng thích chơi cát. Lý Thính Vân đi một đoạn, đến nơi không còn bị khuất tầm nhìn, quả nhiên thấy vài bóng nhỏ đang ngồi xổm nghịch cát ở đó. Cô gọi mấy tiếng, nhưng có vẻ do khoảng cách xa, chúng không nghe thấy, nên đành phải đến tận nơi.
Đi ngang qua nhà Lưu Thúy, vô tình cô liếc nhìn vào trong sân. Quan Mộng Đình đang đứng ở đó, có lẽ đang đợi Lưu Thúy lấy đồ ra. Vừa hay, ánh mắt hai người gặp nhau, Lý Thính Vân còn đang do dự có nên chào hỏi không thì đã thấy ánh mắt khinh khỉnh của cô ta, rồi cô ta cười mỉa, quay đầu đi, coi như không thấy cô.
Lý Thính Vân ngẩn người, đầu óc vẫn còn lởn vởn tiếng hừ mũi của Quan Mộng Đình. Cô không ngờ Quan Mộng Đình lại thù ghét cô rõ ràng như vậy, chẳng buồn che giấu. Chắc chắn không phải chỉ vì chuyện cô lén nói xấu sau lưng, nhưng cụ thể là vì sao thì cô cũng chẳng rõ.
Nhưng mà chuyện này không đáng bận tâm, Lý Thính Vân cũng không nghĩ ngợi nhiều.
Đến bãi cát, cô thấy ngoài Hổ Thặng, Đại Oa và Nhị Oa còn có một cô bé khác đang ngồi xổm chơi, chính là con gái của Quan Mộng Đình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT