Quân đội rất lớn, người trong đội cũng nhiều, đoàn trưởng cũng có mấy người, Liễu Thúy nghe vậy nhíu mày suy nghĩ, nhưng không nhớ nổi Dịch Dương là ai, nên trả lời câu hỏi khác của cô.
“Quen rồi ấy chứ.” Cô ấy chỉ về dãy nhà thấp đằng xa: “Ở đây cái gì cũng có, nước nôi thì tiện, cần gì có thể ra cửa hàng hợp tác xã mua, cái gì cũng không thiếu.”
Lý Thính Vân nhìn theo hướng tay cô ấy chỉ, thấy dãy nhà cấp thấp thấp đằng xa.
“Vậy thì tốt quá.” Cô đáp: “Như vậy không lo thiếu đồ dùng hàng ngày.”
“Đúng thế.” Liễu Thúy đáp lời, rồi quay qua cốc nhẹ vào đầu Hổ Thặng – thằng bé đang tò mò nhìn vào nhà người khác – nhắc nhở nó không nên tùy tiện.
Hổ Thặng bị mẹ nhắc, không cam lòng rụt đầu lại, gãi gãi đầu.
Thực ra trong không gian của cô có sẵn rất nhiều hoa quả, rau củ tươi mới, ăn được cả năm cũng không hết, còn có cả đất trồng nên có thể trồng liên tục. Nhưng như Liễu Thúy nói, cả nhà cô vừa đến, nếu không mua gì mà lại có đủ cả, thật ra dễ gây nghi ngờ hơn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play