Cả ngày bận rộn, vừa nằm xuống là ai nấy đều ngủ thiếp đi ngay. Ngay cả Lý Thính Vân, người thường hay khó ngủ khi ở chỗ lạ, cũng ngủ rất nhanh, so với việc ngủ chập chờn trên tàu thì nằm trên giường thế này thật dễ chịu hơn nhiều.
Sáng hôm sau, khi Lý Thính Vân vẫn còn trong giấc mơ thì nghe tiếng sột soạt bên cạnh. Thấy cô thức giấc, Dịch Dương cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô, khẽ nói: “Anh đi gặp Doanh trưởng Vương trước, lát nữa về ăn sáng với em.”
Lý Thính Vân mơ màng “ừ” một tiếng, rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Dịch Dương đi rồi, không biết đã ngủ bao lâu, bên tai lại vang lên tiếng xì xào nho nhỏ, ồn đến mức không ngủ được.
Hôm qua ngủ không ngon, Lý Thính Vân cố gắng mở mắt ra, nhìn mấy đứa trẻ vẫn còn say ngủ, chúng vẫn chưa tỉnh. Vì đêm qua về muộn, hai vợ chồng chỉ mới dọn một chiếc giường lớn, còn phòng thứ hai thì tính để hôm nay dọn nốt.
Nghe thấy tiếng động truyền từ ngoài cửa vào, Lý Thính Vân cẩn thận xuống giường, đi ra ngoài phòng khách, tiếng nói chuyện vọng vào từ phía cổng sân, càng đến gần càng nghe rõ.
“Mẹ ơi, đêm qua con nghe thấy bên cạnh có người đấy.” Một giọng nói non nớt vang lên: “Đêm qua ở đây có ai ngủ lại phải không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT