“Ca ca, đệ nghĩ ra rồi!” Tống Cảnh Trần hớn hở reo lên, “Hãy gọi nó là ‘Sư Tử Hổ Thiên Hạ Vô Địch Đệ Nhất Hà’!”
“Ca ca, huynh nói xem, cái tên đệ đặt có hay không, có oai phong không?” Tống Cảnh Trần ghé sát lại, nghiêng đầu chờ đợi lời khen.
Đứa nhỏ không muốn bỏ lỡ khoảnh khắc ca ca trầm trồ khen ngợi mình, khuôn mặt nhỏ nhắn gần như dí sát vào mặt huynh trưởng.
Tống Cảnh Mậu bị đệ đệ chọc cười. Hắn mười lăm tuổi đã đi học làm sổ sách, chỉ sau một năm đã có thể tự làm được, hai năm nay phần lớn thời gian đều sống xa nhà, nên chưa từng biết đệ đệ lại đáng yêu, thú vị như vậy.
Sự mệt mỏi cả ngày dường như được đứa trẻ trước mặt xoa dịu hết thảy.
Tống Cảnh Mậu chợt nhớ lại thời thơ ấu của mình. Hình như từ nhỏ hắn chưa từng vô tư vô lo như đệ đệ...
Từ bé đến lớn, hắn luôn phải sống theo kỳ vọng của phụ thân: học chữ, đọc sách, đi đứng, ngồi nằm đều có quy tắc. Khi làm tốt, phụ thân rất vui vẻ, khen ngợi đủ điều. Nhưng chỉ cần sơ suất, ông sẽ vô cùng thất vọng. Cái ánh mắt thất vọng ấy còn khiến hắn đau đớn hơn cả bị đánh đòn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT